YÊU - Trang 301

Chị có bằng lòng tiếp ông ta không?
Uyển để quyển sách lên đầu giường, cau mày hỏi em:
- Hắn còn vác mặt tới đây làm gì?
- Nào em biết! Em bảo hắn chị mệt, không tiếp ai nhé...
Uyển gật đầu. Nàng vớ quyển sách, định tiếp tục đọc, nhưng một ý nghĩ
thoáng qua làm Uyển gọi với theo em!
- Này Tuyết! Chị bảo đã! Em cứ bảo hắn ngồi chơi...
đợi chị một lát, chị sẽ xuống...
- Da....
Tuyết đi rồi, Uyển nằm im, mắt nhìn lên trần, thừ người ra suy nghĩ. Đột
nhiên, gương mặt thờ thẩn, xa vắng của nàng vụt trở thành cứng rắn, tàn
nhẫn.
Nàng vùng dậy, ra trước cái bàn đánh phấn, nhìn vào gương soi. Từ khi
Trường chết, Uyển không còn nghĩ đến trang điểm, hóa trang v.v...
Vì mỗi lần nghĩ tới chuyện làm đẹp, nàng thường bị mặc cảm tội lỗi rày
vò...
Lần này, là lần đầu tiên, nàng trở lại với thói quen ưa làm đỏm, và Uyển uể
oải, chậm chạp, tô đi, tô lại làn môi, quầng mắt, tưởng chừng nàng cố ý kéo
dài thời gian để bắt Tuấn phải đợi lâucho bõ ghét...
Uyển mở tủ, chọn một cái áo dài bó sát thân hình nàng, mặc vào người,
nhưng nàng chợt đổi ý kiến, cởi áo dài, lục lọi, chọn một bộ đồ “đầm” của
Tuyết, một bộ đồ đàm để hở một phần ngực. Tuyết mặc thì không sao, vì
Tuyết mới nhớn lên, than hình chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng Uyển mặc, thì
quả là một sự khiêu khích...
Uyển vận bộ đồ đầm của em vào người, nhìn bóng dáng mình trong gương,
cười mệt mỏi, tự nhủ: “Nó đã khoẻ giấu thì mình phải cướp sống bằng
được số tiền một triệu”. Để khỏi tự khinh mình, Uyển nghĩ thêm: “Cướp
sống cho hội “Bạn người cùi” hay để vứt xuống sông, còn hơn là để hắn
giữ”. Với tâm trạng kẻ mang sắc đẹp của mình đi chinh phục, “thế thiên
hành đạo”, Uyển đảo mắt, nhìn bóng dáng lồ lộ của mình trong gương, rồi
nửa chán chường, nửa hăng hái, đi xuống dưới nhà...
Cả Tuấn lẫn Tuyết đê sững sờ khi thấy Uyển mặc bộ áo đầm, lừng khừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.