YÊU - Trang 304

Có phải anh trúng số độc đắc không?
Nghe hỏi đến số độc đắc, Tuấn tỉnh liền, y hệt quả bóng Hoàng đã xì hơi
khi Tuấn đề nghị hy sinh tài sản để lấy Uyển. Tuấn cao có trả lời Uyển:
- Tiên sư đứa nào bịa chuyện, dựng đứng lên là tôi trúng số! Chúng nói láo,
vậy mà Uyển cũng tin à...
Uyển lắc đầu, mệt mỏi bảo Tuấn:
- Anh trúng số thì việc gì mà phải giấu! Anh hèn mạt quá!...
Hai tiếng “hèn mạt” làm Tuấn sực nhớ tới thái độ rất hùng của mình đối với
Hoàng, khi chàng bóp cổ Hoàng, mắng vào mặt Hoàng: “mày là một thằng
trí thức hèn nhát...
Nếu tao có một triệu, thì không cần phải yêu Uyển, tao cũng sẽ cho
Uyển!!...” Để lấp liếm lương tâm, Tuấn thấy cần phải nổi khùng như một
người lương thiện chính cống, cần phải moi óc tìm một câu thật cay độc,
thật tàn ác, để mạt sát Uyển, dìm Uyển xuống bùn lầy, không phải vì thù
ghét Uyển, nhưng cốt là để đánh trống lấp, cho mình khỏi khinh mình:
Tuấn bèn cất tiếng cười nham nhỡ, đểu giả:
- À! Thì ra tôi hiểu! Cô cho tôi ngủ với cô vì cô tưởng tôi trúng số!
Tuấn nói xong thì hối hận liền...
Nhưng thế là hết! Đồng tiền đã làm cho họ nhìn thấu tâm khảm nhau, nói
với nhau những lời mà cho đến khi trời long đất lở, Uyển cũng không quên
nổi...
Tuấn thì còn quên được vì chàng có tiền, và đồng tiền giúp cho người ta
quên nhiều chuyện. Chứ Uyển thì không có gì cả! Nàng chỉ có lòng tự ái và
niềm cô đơn của một người đàn bà đẹp...
Uyêån thấy không còn ghét nổi, ghê tởm nổi ai nữa...
Tâm hồn tê dại, Uyển lặng lẽ mặc quần áo, lặng lẽ mở cửa ra về, dưới con
mắt cố làm ra vẻ khinh bỉ của Tuấn...
Uyển ra tới đường, thì trời đổ mưa. Uyển nhìn ngược, nhìn xuôi, tìm taxi,
nhưng không có cái xe nào...
Uyển không chịu tìm chỗ trú dưới mái hiên. Nàng vẫn lùi lũi đị..
Mưa mỗi lúc một lớn...
Những giọt nước mưa sắc, lạnh, tạt vào phần ngực để trần của nàng, chảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.