YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 121

nhàng đặt tay lên vai thằng bé lúc cả hai người cùng bình luận bức
tranh. Chỉ trong vài giây thằng bé cười khúc khích và ngước nhìn
cô như thể cô là cô giáo yêu thích của nó.

Trong lúc Tony ngồi quan sát họ, một đám mây đen kéo đến và

trời trở lạnh. Vài phút sau, những giọt mưa đầu tiên lác đác rơi.
Đứa con gái gọi thằng bé con và nó chạy lại chỗ chị với quả bóng,
ngừng lại để vẫy tay chào người phụ nữ mặc váy đỏ trước khi cả
hai đứa biến mất sau ngọn đồi. Người phụ nữ cũng vẫy tay chào to,
“Tạm biệt cháu yêu.”

Mây đen kéo tới càng nhiều, mưa rơi càng nặng hạt. Người phụ

nữ gập giá vẽ lại để bức tranh khỏi bị ướt. Nhưng cô không dọn đồ
hay chạy tới chỗ nào trú mưa. Tony đứng dậy, đi về phía cây sồi
tìm chỗ trú. Khi đi ngang qua người phụ nữ, ông hỏi, “Cô cần giúp
một tay không?”

“Không, cảm ơn anh, không sao. Mưa mau thôi mà.”
Giọng của cô nghe rất hay, nhẹ nhàng và du dương. Tony nói,

“Cô sẽ bị ướt mất.”

Cô nở nụ cười làm gương mặt sáng lên. Dùng bàn tay gạt nước

trên cánh tay trần, cô trả lời, “Đừng lo, tôi không thấm nước đâu.”

Tony nhanh chóng nhận ra cô nói đúng; chỉ trong vòng năm

phút, mây đen kéo đi, mưa tạnh và mặt trời lại ló dạng. Những
người trú mưa lần nữa túa ra đôi. Ngay khi người phụ nữ mặc váy
đỏ xếp giá vẽ vào vị trí cũ và mở nắp hộp màu, Tony tiến tới bên
cô.

Nhìn gần mái tóc đen gần như tém của cô lóng lánh những giọt

mưa. Có lẽ cô gần năm mươi tuổi, nhưng khung xương cứng cáp
của chủng người Caribe gốc Phi và làn da không một nếp nhăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.