YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 172

Trong bếp, Martha xoa xoa mặt để máu lưu thông trở lại. “Em

vẫn không hiểu làm thế nào anh biết. Có phải Eunice nói không?”
Cô lắc đầu. “Không thể là Eunice được.”

Thay vì cho cô biết ông đã bám theo hai người, Tony nói, “Kể

cho anh nghe về Henry đi.”

“Anh biết đến đâu rồi?”
“Chả biết gì hết.”
“Chúng em kết hôn được ba mươi ba năm và sống hạnh phúc.

Rất hạnh phúc.” Giọng cô bắt đầu run run. “Cho đến sáu năm
trước. Ôi em khóc mất.

Anh đừng nói gì cả, cứ mặc kệ em.” Với lấy cuộn giấy làm bếp,

cô xé ít giấy và dựa một bên hông vào thành bếp. “Chuyện là, anh
ấy bị bệnh Alzheimer. Tên chính thức là mất trí nhớ tiền lão hóa.
Anh ấy bắt đầu bị bệnh cách đây bảy năm khi mới năm nhăm tuổi.
Dần dần, anh biết đấy, anh ấy để mất chìa khóa và quên tên mọi
người. Lúc đầu chúng em còn đùa cợt về chuyện đó. Nhưng đến
khi anh ấy mắc phải lỗi nghiêm trọng ở chỗ làm, thì không còn
buồn cười nữa.” Nước mắt lăn trên má cô, dù cô không hay biết
điều đó. Rồi anh ấy đi khám bác sĩ, làm các xét nghiệm... anh có
thể tưởng tượng ra phần còn lại rồi đấy. Anh ấy được chẩn đoán.
Chúng em đều đau đớn và em hứa sẽ chăm sóc anh ấy. Henry từng
là kế toán trưởng. Chỉ sau một năm nghỉ việc anh ấy đã không lên
nổi danh sách mua hàng.” Martha ngừng lại để lau nước mắt. “Mọi
việc diễn ra nhanh hơn em tưởng. Anh ấy bắt đầu cho giày vào bếp
lò. Anh ấy cố đưa cho người đưa thư cái lò vi sóng. Rồi thay vì ăn
tối, anh ấy giấu thức ăn trên gác xếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.