YÊU ANH TỚI TẬN MẶT TRĂNG VÀ-.QUAY TRỞ LẠI - Trang 296

đó nối tiếp với cẳng chân, được ống quần nâu ướt sũng phủ lên.
Rồi một thân người gầy guộc, cánh tay dài ngoẵng, rồi cái đầu...
đúng rồi, chắc chắn là anh ấy...

“Này anh ơi?” Tony cẩn trọng đến gần. Henry đang nửa ngồi nửa

nằm dưới cái cây, mắt nhắm nghiền, mồm hơi hé. Trông ông ta như
bức tượng khắc gỗ bị bỏ lại trong mưa.

Rồi đôi mắt mở ra và Henry nhìn ông “Tôi ướt hết rồi.”
Rồi, còn sống. Chưa chết.
“Henry, anh không sao chứ?”
“Vâng, cảm ơn. Tôi ướt hết rồi.”
“Tôi thấy rồi. Giày anh đâu rồi?”
Henry kinh ngạc nhìn bàn chân trần khẳng khiu của mình. “Tôi

không biết. Tôi xin lỗi. Tôi ướt quá.”

“Anh có đứng dậy được không?”
“Tôi đói. Đến giờ ăn sáng chưa?”
Giọng Henry hiền lành, ngơ ngác, lễ phép. Ông ngoan ngoãn đưa

tay ra để Tony giúp đứng dậy. Quần áo ông ta ướt sũng như thể vừa
rơi xuống hồ. Có khi thế thật.

“Anh vừa bơi đấy à?” Tony nói.
Henry chậm rãi chớp mắt. “Tôi ướt hết rồi.”
Hai người đứng nhìn nhau vài giây trong mưa. Rồi Tony nhìn

Henry lục trong túi quần và lấy ra một cái tất màu xám. Ông ta đeo
nó vào tay trái như chiếc găng tay. Đây là chồng của Martha; ông
ta từng là kế toán. Chúa ơi, Alzheimer đúng là căn bệnh quái ác và
ghê sợ. Tony chợt nhận ra quanh đây không có ai. Không ai biết
ông ở đây. Nếu là một nhân vật trong phim, có thể ông sẽ cố dẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.