YÊU EM HƠN CẢ SINH MỆNH - Trang 131

…..

“Tôi biết là tôi sai, nhưng tôi chĩ muốn được gần em thôi… Tha lỗi

cho tôi, được không?”

….

“Huân Huân…tôi thật lòng yêu em ! Không có ý đùa giỡn.”

“Hic…”

Tiếng nức chợt phát ra bên trong tủ đồ, Ngô Vũ Thần quay mặt nhìn,

hắn đứng dậy bước đến gần bàn tay to rộng đặt lên tủ, âm thanh trầm thấp
khẽ vang lên:

“Huân Huân, sau này tôi sẽ không gạt em như vậy nữa…mau ra đi!”

Im lặng một hồi, cửa tủ chợt mở ra, nàng ngồi co ro ở trong, nước mắt

rơi lã cã trên mặt, Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng ra, ép sát vào cửa tủ. Đôi
mắt to tròn mọng nước ngước nhìn hắn, bàn tay nắm lại đấm vào lồng ngực
vạm vỡ, thút thít nói “Anh có biết là em lo lắng không? Sợ tay anh sẽ
không thể lành được, thì em sẽ áy náy cả đời, đồ đáng ghét! Ngô Vũ Thần
chết tiệt, hại em lo cho anh!”

Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn nàng, cái lưỡi ấm nóng len vào miệng nàng,

dây dưa, quấn lấy cái lưỡi mềm mại ngọt ngào. Cánh tay siết chặt tấm lưng
mảnh mai, hắn hăn say liếm mút đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, bên trong miệng
vẫn tiếp tục quấn lấy, hút hết mật ngọt của nàng, đem theo cả nước miếng
trao đổi cho nhau.

Ngô Vũ Thần lưu luyến buông nàng ra. Du Huân Huân mở miệng mà

thở dốc, hắn muốn nàng nghẹt thở chết hay sao? Ngón tay thon dài như
nghệ sĩ piano nắm chiếc càm nhỏ quay mặt nàng đối diện với hắn, cúi đầu
tiếp tục chiếm hữu đôi môi của nàng. Du Huân Huân trợn tròn mắt. Bàn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.