YÊU EM HƠN CẢ SINH MỆNH - Trang 133

cánh tủ gỗ khiến nó trở nên đỏ ửng, nàng ấm ức thét lên “Lưng em rất
đau!”

Dù đang ngập trong khoái cảm của dục vọng nhưng hắn vẫn giữ được

lí trí, không được làm nàng bị tổn thương, hắn nhấc bổng nàng đặt xuống
giường tiếp tục di chuyển. Tiếng va chạm cùng tiếng thở dốc của hai người
càng tăng them mức tình ái.

Cánh tay trắng nộm mảnh khảnh leo lên cổ hắn, khoái cảm do hắn

mang lại khiến nàng rất thoải mái, sung sướng. Đôi gò bồng theo nhịp của
hắn mà phập phồng ma sát với lòng ngực rắn chắc màu lúa mạch của hắn.
Ngô Vũ Thần liếm mút môi nàng, nếm tất cả ngọt ngào của nàng.

Sự di chuyển của hắn ngày càng nhanh, hơi thở càng thêm gấp gáp.

Nàng có thể cảm nhận được vật nam tính của hắn đang dần cương lên trong
nàng. Du Huân Huân ghé sát bên tai hắn: “Vũ Thần, em….”

“Chuyện gì?” – Thanh âm trầm thấp có phần khàn đục đáp lại lời của

nàng, ôm siết lấy cơ thể nhỏ nhắn.

“Em…em yêu anh!” – Du Huân Huân ngập ngừng, xấu hổ lên tiếng.

Câu nói của nàng khiến hắn có chút bất ngờ, mồ hôi từ mái tóc đẹp

hắn mĩm cười, cúi đầu điểm nhẹ lên trán nàng một nụ hôn, cưng chiều nói
“Anh cũng yêu em.”

Du Huân Huân xấu hổ, nàng ngập tràn trong khoái cảm, những âm

thanh dục cảm xen lẫn hơi thở nam tính của Ngô Vũ Thấn vang lên trong
can phòng. Hết lần này đến lần khác, lần sau càng mạnh mẽ hơn lần trước,
tiếng va chạm nhịp nhàng trên giường khiến nàng càng say đắm hơn…..

Du Huân Huân nằm quay lưng về phía hắn, nàng nắm chặt tấm chăn,

khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Ngô Vũ Thần chống đầu lên tay, cất tiếng “Bà
xã, em vẫn còn lưu luyến sao? Hay làm thêm lần nữa nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.