“Nhưng vách núi này rất cao , dù không chết cũng gãy xương thôi…”
Trần Định im lặng , hắn phân vân , Ngô Vũ Thần không thể chết dễ
dàng như vậy , hắn ta rất giỏi , nếu không phải cành cây đột nhiên bị gãy
thì hắn đã chết trong tay Ngô Vũ Thần rồi…
—
«Ùm….mmmmm – –
Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân đều bị rơi xuống biển , nàng không
biết bơi , tay lại bị trói chặt , sợ hãi vùng vẫy , Ngô Vũ Thần rơi xuống
cách nàng không xa liền bơi nhanh đến gần , cởi sợi dây ra , ôm lấy nàng.
Du Huân Huân lắc mạnh đầu , nàng không thể thở được…
“Ưm…” – Ngô Vũ Thần giữ chặt đầu nàng , hôn sâu lên đôi môi nhỏ
xinh , giúp nàng có thêm ôxi , rồi ôm siết lấy cơ thể Du Huân Huân ngoi
lên mặt nước….
“Hộc…khụ…khụ…” – Du Huân Huân thở dốc , bàn tay run rẩy ôm
lấy vai Ngô Vũ Thần để hắn kéo vào trong bờ.
Nhìn khuôn mặt xanh xao của nàng , Ngô Vũ Thần lo lắng hỏi “Huân
Huân , em không sao chứ ?”
“Không….không sao….” – Nàng vẫn chưa hết hoảng sợ , cả cơ thể bất
chợt run lên , hắn đau lòng ôm lấy nàng , giọng nói cũng như đang phát run
“Anh xin lỗi…khiến em sợ như vậy.”
Du Huân Huân mỉm cười , vỗ tấm lưng chắc khỏe và rộng “Em không
sao mà , chẳng phải anh đã đến cứu em rồi sao ?”
Ngô Vũ Thần thở dài , nhìn cơ thể nàng đã ướt hết , hắn cất tiếng
“Anh đi kiếm nơi phơi khô quần áo.”