“Tai anh rất thính.”
Nàng bĩu môi , đưa đồ cho hắn , lấy tay che lại “Anh không được quay
lại , đồ…của em đó…”
Ngô Vũ Thần không nghe lời nàng , bình thản quay đầu lại khiến Du
Huân Huân giật bắn người , thét lên “Á…anh làm gì vậy ?”
“Chỉ lấy đồ thôi.” – Khóe miệng hắn giương lên , híp mắt cười. “Anh
mau quay sang chỗ khác đi.” – Nàng ngồi co ro dưới đất , không dám nhìn
hắn.
“Chúng ta là vợ chồng , em cần gì phải xấu hổ ?”
“Anh im đi.” – Nàng gằn giọng mắng hắn. cả người đỏ lên vì xấu hổ ,
nàng vẫn nghĩ Ngô Vũ Thần là người rất háo sắc lỡ như hắn muốn làm
chuyện đó ở đây thì sao ??? Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là nàng muốn phát
khóc rồi. Nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng , không nỡ bắt nạt thêm , cầm
chiếc áo sơ mi khác lên cơ thể nàng “Khoác áo của anh , đã khô rồi.”
Du Huân Huân bặm môi nhìn hắn , Ngô Vũ Thật bật cười “Anh đùa
thôi , mau mặc áo vào , nếu để như vậy anh không lường trước được đâu
đấy.”
Du Huân Huân trừng mắt liếc hắn , hậm hực mặc áo vào. Chiếc áo của
hắn rất rộng , dài gần đầu gối của nàng , còn hắn chỉ mặc chiếc quần dài ,
ngồi nhóm lửa , Du Huân Huân ngồi xuống cạnh hắn , nàng nói “Anh
không lạnh sao ?”
“Nếu lo cho anh thì ôm anh đi !” – Ngô Vũ Thần quay sang nhìn nàng
, cười tươi nói
“Anh thật là…không thể nghiêm túc được sao ?” – Nàng đẩy hắn ra ,
gằn giọng nói.