YÊU EM HƠN CẢ SINH MỆNH - Trang 57

“Ngô thiếu gia, đã xong rồi.” – Nghe thấy tiếng của bà Trần, hắn gấp

tờ báo lại đưa mắt nhìn.

Người con gái trước mặt hắn là Du Huân Huân? Tóc mái được vén

sang một bên, mái tóc màu đen láy uốn lọn một phần buông thả sau lưng,
một phần được đặt ra đằng trước, cặp mắt trong veo ẩn dưới hang mi dày
cong vút, đôi mày liễu lộ ra trên vầng trán trắng nộm, đôi môi đỏ mọng.
Nàng khoác lên mình bộ dạ hội màu trắng, cổ rẽ sâu xuống ngực nhưng
không quá khiêu gợi. Phần thắt lưng siết lại đằng sau có gắn nơ. Tà váy
phồng bằng vải voan dài ngang đầu gối, để lộ đôi chân thon dài đôi guốc
đồng màu. Nhìn nàng vừa thuần khiết, lại vừa quyến rũ, Ngô Vũ Thần ngây
người một chút rồi mới cất tiếng “Rất tốt. Cảm ơn bà.’

“Haha, không có ch i! Chúc 2 người đi dự tiệc vui vẻ!”

“Đi thôi.” Hắn đưa tay ra phía trước, Du Huân Huân bước đến nắm lấy

tay hắn. Nàng thắc mắc hỏi “Sao hả, tôi đẹp không?”

“Cũng được.”

“Gì chứ? Cũng được? Nè…anh không có mắt thẩm mỹ sao?” – Nàng

bất mãn lên tiếng, cũng được? Cũng được cái đầu hắn, như vậy mà cũng
không chịu khen 1 câu sao?? Nhìn nàng cau có như vậy hắn lại cất tiếng
“Em thật tự cao.”

“Hứ, phải rồi, tôi đâu bằng những cô bạn gái cũ của anh.”

“Em cũng biết vậy sao ?”

“Anh…!!??” – Du Huân Huân tức đến nghẹn họng, hậm hực không

thèm nói nữa, vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi. Người đàn ông kia ngược lại rất
thích thú, vui vẻ lái xe đến buổi tiệc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.