YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 234

“Bản chất con như vậy đấy, nhưng... đúng lúc ấy con đã nhìn thấy khuôn

mặt của Sơ và của cô Yoo Jeong...”

Yoon Soo cúi mặt xuống một hồi lâu. Hình như anh ta đang có một

chuyện gì đó khó nói. Rồi tôi thấy anh ta rút từ trong túi ra mấy lá thư.

“Sơ ơi, dạo này con đang viết thư qua lại với một bọn nhóc”. Nhờ địa chỉ

ghi trên lá thư, tôi biết được đây là những bức thư của một bọn trẻ ở thành
phố núi Tae Baek tỉnh Kang Won. Anh ta đã đọc báo và thấy nói rằng ở một
trường học miền núi nào đó thuộc thành phố Tae Baek, các em học sinh
đang phải học hành rất vất vả do thiếu thốn dụng cụ học tập, anh đã quyết
định trích ra một khoản tiền từ số tiền mà chúng tôi đưa cho anh, để gửi cho
bọn trẻ đó. Vì thế bọn trẻ ấy đã viết thư cảm ơn anh. Nói tóm lại là những
đứa trẻ đáng thương đang sống ở một thành phố miền núi xa lắc xa lơ và
một kẻ tử tù đang ngồi đợi cái chết đã viết thư qua lại, nói chuyện với nhau
nhiều lần. Dù không hỏi, tôi cũng biết hai bên đều đang rất háo hức mong
thư nhau.

Yoon Soo lúng túng nói trong lúc tôi và cô Mônica đang mải ngồi đọc

những lá thư mà bọn trẻ gửi đến.

“Sơ ơi... thực ra con định nhờ Sơ một việc... vì con đã gây ra một tai nạn

nhỏ”.

Cả tôi và cô Mônica đều giật mình và quay sang nhìn anh ta. “À... là do

con đã trót hứa với bọn trẻ một việc”.

“Con nói cho cẩn thận xem nào, tự dưng bảo là gây ra một tai nạn gì đó

làm ta giật cả mình...”

Cô Mônica vừa thở phào nhẹ nhõm vừa nói.

“Con đã hỏi bọn trẻ đó là các em mong muốn được làm điều gì nhất trên

thế gian này? Bọn trẻ nói chúng muốn được nhìn thấy biển, vì ở chỗ chúng
không có biển mà chỉ có núi. Chúng bảo rằng đi đâu chúng cũng chỉ nhìn
thấy toàn núi là núi nên lúc nào chúng cũng ấp ủ một mong muốn, sẽ được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.