YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 246

Ông quản giáo Lee không nói một câu nào. Thực ra chính Yoon Soo cũng

biết trước rằng vào một ngày nào đó anh ta sẽ phải chết. Vấn đề chỉ là trong
khoảng thời gian một năm rưỡi, anh ta đã sống mà không biết chính xác
hôm nay hay ngày mai, mình sẽ bị đem ra pháp trường xử tử. Tuy nhiên,
thật không công bằng nếu để anh ta ra đi mà không cho anh ta một chút thời
gian để chuẩn bị. Nhưng ông quản giáo Lee có thể làm được gì đây!

Tôi bối rối cúp điện thoại và đi đi lại lại trong phòng. Trong đầu tôi lúc

này vẫn chỉ có mỗi một suy nghĩ: “Không được, không... không... không
được!”. Dù có biện minh như thế nào đi chăng nữa, việc này cũng không
thể chấp nhận được, thậm chí còn mang tính phi nhân đạo. Nó tàn nhẫn
chẳng khác gì việc giết người. “Tử hình” - xét cho cùng đó là một cái chết
được báo trước duy nhất trên thế gian này. Cái chết mà chúng ta có thể ngăn
cản được, nhưng chúng ta lại bất lực không thể làm gì được giống như lúc
này.

Tôi quỳ gối xuống nhưng sao tôi không thể cầu nguyện nổi. Chính xác là

tôi không nhớ mình phải cầu nguyện như thế nào. “Hãy cứu Yoon Soo, xin
Chúa hãy cứu Yoon Soo với” - tôi lẩm bẩm. “Đúng là... Yoon Soo đã sai,
nhưng xin Ngài hãy cứu sống anh ta...”. Tôi bỗng nhớ lại khoảnh khắc của
mười lăm năm trước. Lúc đó tôi đang ở trong căn phòng trên tầng hai của
nhà bác cả. Tôi đã không thể chống cự nổi hắn, tôi đã khóc và đã cầu
nguyện. Tôi đã cầu nguyện Chúa đến cứu tôi. Nhưng những lời cầu nguyện
của tôi chẳng có tác dụng gì. Cứ như có ai đó đang bóp nghẹt tim tôi. Tôi
đứng dậy. Tiếng tích tắc của đồng hồ càng lúc càng dồn dập. Năm giờ chiều
rồi. Mười giờ sáng mai anh ta sẽ bị đưa đi thi hành án. Vậy là sau đúng
mười bảy tiếng nữa anh ta sẽ không còn có mặt ở trên thế gian này nữa.
Tiếng tích tắc của đồng hồ vẫn văng vẳng bên tai tôi. Tôi bối rối chạy lại
tháo pin ở đồng hồ... Cả không gian bỗng dưng trở nên yên tĩnh lạ thường,
và tôi cảm giác thời gian đang dừng lại ở trong căn phòng này. Tôi hồi
tưởng lại khoảng thời gian tôi đã gặp gỡ và trò chuyện với anh ta. Lần anh
mím môi lảng tránh cô Mônica, lần anh nhìn chúng tôi với ánh mắt giễu
cợt, lần anh cười, rồi cả khi anh rưng rưng nước mắt nữa... Tất cả ký ức về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.