YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 66

“À, bộ quần áo màu xanh ngọc là tù nhân tự bỏ tiền túi ra mua còn bộ

quần áo màu xanh lá cây là được nhà nước phát cho miễn phí để mặc...”

“Trông có vẻ lạnh thế kia sao họ không bỏ tiền túi ra mua thêm mấy bộ

nữa mà mặc cho ấm. Hay là bộ quần áo màu xanh ngọc kia đắt tiền lắm?”

Lúc đi qua dãy hành lang dài, chẳng biết nói chuyện gì nên tôi lại hỏi ông

quản giáo.

“Khoảng hai mươi nghìn won một bộ”.

“Số tiền ấy có phải là nhiều lắm đâu, mà sao...”

Ông quản giáo Lee tỏ ra ngạc nhiên trước câu nói ấy của tôi, ông liếc

sang nhìn tôi và nói:

“Ở đây có tất cả khoảng bốn nghìn người. Khi vào máy vi tính kiểm tra,

chúng tôi thấy số người trong vòng sáu tháng không có tiền riêng nộp vào
tài khoản để mua thêm đồ sinh hoạt cá nhân cũng lên đến gần năm trăm
người đấy”.

Tôi dừng bước nhìn nét mặt ông quản giáo. Ông lại nói tiếp: “Chuyện

đương nhiên mà. Cũng vì miếng cơm manh áo nên trước đây họ đã trở
thành những kẻ phạm tội. Thôi thì đành xem như họ không có gia đình hoặc
là đã bị gia đình bỏ rơi vậy”.

“Năm trăm người không có một đồng nào trong tài khoản riêng?” “Đấy

là tôi còn chưa tính số người chỉ có khả năng đóng được khoảng một nghìn
won trong vòng sáu tháng, con số cũng gần năm trăm người chứ không ít
hơn đâu. Cô thử nghĩ mà xem. Những người có nhiều tiền họ ở đây làm
gì?”

Khi còn ở Paris, năm nào tôi cũng thấy khu quảng trường lớn ở thủ đô

Paris luôn chật cứng du khách người Hàn Quốc; nhất là vào mùa hè. Bọn du
học sinh chúng tôi thường hay nói đùa với nhau rằng chắc chúng tôi phải
trốn về những vùng quê thật xa xôi hẻo lánh thì may ra mới không đụng
phải người Hàn Quốc... Còn nữa, những người Hàn Quốc khi đến Paris du

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.