YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 67

lịch, họ không bao giờ ngủ ở đâu khác ngoài những khách sạn năm sao đắt
tiền. Vì vậy nên thực sự lúc đó tôi đã tưởng rằng đất nước mình vô cùng
giàu có và sung túc. Tôi cũng định nói cho ông quản giáo Lee biết chuyện
ấy nhưng nghĩ thế nào tôi lại thôi. Khoảng năm trăm người chưa có đến một
nghìn won để nộp vào tài khoản cá nhân trong thời gian sáu tháng... Vậy họ
lấy tiền đâu ra để mua những vật dụng cơ bản dùng cho cá nhân như giấy vệ
sinh hay quần áo ấm, đúng là tôi không thể hiểu nổi! Tôi vừa suy nghĩ vừa
đi theo bước chân cô Mônica, cô đi nhanh đến mức tưởng chừng như chân
cô không hề chạm đất.

Ngay lúc ấy tôi thấy một phạm nhân mặc bộ quần áo màu xanh ngọc

được mấy người quản giáo áp tải xung quanh đi qua. Và trong khi tôi đang
nghĩ đến việc trên áo của anh ta cũng có số ký hiệu tù nhân màu đỏ thì tự
nhiên thấy anh dừng bước.

“Sơ Mônica”.

Cô Mônica cũng dừng bước và đang cố nhớ lại xem tù nhân này là ai thì

đã thấy anh ta chạy lại và ôm chầm lấy cô. Trông họ cứ như những người
họ hàng ruột thịt lâu lắm rồi mới được gặp lại nhau.

“Nghe bảo là dạo này Sơ đang đi gặp thằng Yoon Soo phải không ạ?”

“Ừ, tin tức lan nhanh thật đấy! Còn con, con dạo này khỏe chứ?”

“Dạ, vâng ạ. Ở trong này chẳng có tin gì mà mọi người không biết. Bây

giờ con đang trên đường đi gặp chị gái con đến thăm. Nhưng mà Sơ thấy
thằng Yoon Soo ấy là người thế nào ạ? Bị phạt vào phòng kỷ luật ở mấy
tuần thì đúng là nó cũng không phải tay vừa đâu. Chắc Sơ đang vất vả với
nó lắm phải không? Nhưng mà... xin Sơ đừng bỏ cuộc nhé. Nhớ lại hồi đầu
khi gặp Sơ, con còn chửi Sơ, và còn làm loạn cả lên cơ mà”.

Tù nhân đầu trọc cười xấu hổ.

“Ừ, đúng rồi. Hồi ấy anh cũng chẳng phải là tay vừa đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.