Tiếng cười đó xuất phát từ một đứa trẻ con đang chảy nước miếng không
ngừng. Động tác của bé hết sức nhanh nhẹn, vừa bám lấy chân Thẩm Luật
liền trèo lên đầu gối của anh, sau đó chễm chệ ngồi xuống, vỗ tay hoan hỉ
như đang ăn mừng thắng lợi của mình vậy.
Anh há hốc mồm, bị động tác liền mạch của đứa cháu trai làm cho kinh hãi,
muốn đưa tay đỡ lấy cậu nhóc, lại chỉ lo sẽ không cẩn thận làm nó té rơi
xuống đất.
Rõ ràng anh mới chỉ ngẩn người một chút mà thôi, cậu nhóc này sao đã có
thể nhảy lên ngồi vào trong lòng mình nhanh như thế chứ?
“Này, nhóc.” Anh cẩn thận chọc chọc bả vai mềm yếu của đứa bé.
“Nằm*?” Cậu nhóc quay đầu, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên dấu chấm
hỏi to đùng, nước miếng vẫn không ngừng chảy ra, thấm ướt cả chiếc yếm
trên ngực.
Thẩm Luật thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, “Không phải ba, là cậu.”
(Momo nhỏ này mới học nói, nên chỗ này bạn ấy nói nhầm, bạn ấy nhìn
thấy anh Thẩm Luật, muốn gọi là ba (tiếng Hánphiên âm , không ngờ lại
đọc nhầm thành bát(tiếng Hánphiên âm có nghĩa là nằm sấp) ,từ đồng âm
khác nghĩa ấy mà, vì thế ở chỗ này, bạn ấy nói nằm, anh Thẩm Luật mới trả
lời như vậy, đều do bạn ấy nói nhịu thôi =] ]. Google Dịch có phần đọc
thành tiếng các ngôn ngữ, tiện thật ^^)
Mới ba tháng không nhìn thấy đứa cháu trai nhỏ này thôi, lúc trước cậu
nhóc vẫn còn bé xíu, chỉ có thể ôm vào trong ngực, giờ đã có thể chạy loạn
khắp phòng rồi. Bốn chiếc răng nhỏ xíu nhú lên trên lợi khiến bé không
ngừng chảy nước dãi.
“Cậu?” Đứa nhỏ thích nói chuyện nên học cũng rất nhanh, bây giờ đã biết
gọi cha, gọi mẹ, cũng cực kì thích bắt chước người lớn nói chuyện, chẳng