YÊU THƯƠNG - Trang 135

Kiều Dịch Kỳ cắn cắn môi, có lời muốn nói nhưng vẫn không có hỏi

ra, đứa bé này là con của ai? Trong lòng của cô ta trầm trọng giống như bị
chất đầy đá tảng: "Tôi còn có việc phải đi trước."

Mạnh Hạ gật gật đầu, nhìn thấy khóe mắt của cô ta vuột mất hào

quang. Đối với tình yêu, khi yêu người ta hầu như luôn rất lo lắng, rất bàng
hoàng. Mạnh Hạ sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, rất nhiều thứ chỉ
có thể có một lần, buông tay có nghĩa là mất đi, giống như cô đối với Từ
Dịch Phong.

"Đi rồi?" Giọng nói của Tiêu Ất vang lên ở sau lưng cô.

Mạnh Hạ quay đầu lại: "Tại sao lại gọi Nhạc Nhạc dậy?"

"Cậu cũng không phải không biết là từ nhỏ tớ đã không thích cô ta."

Tiêu Ất liếc về phía trước: "Cô ấy bây giờ tìm cậu ai mà biết đang tính toán
chuyện gì ngoài thăm dò những chuyện kia giữa cậu và vị hôn phu của cô
ta. Cô gái này từ nhỏ cứ như vậy, sao tự mình không đi hỏi hắn đi."

"Cô ấy là quá lo lắng thôi."

"Tim người ta có bảy ngăn, tất nhiên là tâm tư quá nhiều. Khi Mạnh

thúc ngã xuống, tớ còn nhớ rõ cha của cô ta đã vơ vét lớn nhất, không phải
là thoáng một cái đã nhảy tới ghế thị trưởng sao. Cậu cho rằng cô ta có thể
đơn giản được bao nhiêu." [Cha của Mạnh Hạ lúc trước là thị trưởng thành
phố C, cha của Kiều Dịch Kỳ là cấp dưới của ông ấy.]

Tiêu Ất trong lòng nghĩ gì nói đó, người có thể ở cùng một chỗ với tên

điên họ Từ kia, không đủ cay nghiệt thì có thể xứng được sao.

Mạnh Hạ sững sờ, lau xong bụi bặm trên tủ thủy tinh, nhẹ nhàng nói

ra: "Những chuyện này đều không có quan hệ gì với tớ hết, Ất Ất, cho dù
tớ lại nổi sùng lên thì có thể làm được gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.