Đến khi Mục Trạch đến bệnh viện, Từ phụ đang trao đổi cùng với bác
sỹ.
Mục Trạch bất đắc dĩ vuốt thái dương, Tiêu Giáp này cũng thật âm
độc, hung hăng xông đến đánh Từ Dịch Phong đến gãy xương tay. Chẳng
qua cũng vì có bao nhiêu hận thù là có bấy nhiêu hung ác.
Tay phải của Từ Dịch Phong bó thạch cao, trên mặt còn vài vết
thương. Trong phòng bệnh rất to, mọi người của Từ gia và Kiều gia đều ở
đây, Mục Trạch tiến đến: "Bá mẫu, dì Hai." Hai người cha nhàn nhạt hướng
về phía anh gật gật đầu: "A Trạch đến đây à."
Mẹ của Kiều Dịch Kỳ và mẹ của Mục Trạch là chị em ruột.
Từ Dịch Phong ngước mắt nhìn Mục Trạch, sắc mặt của hắn tối
xuống: "Mẹ, mọi người cũng mệt mỏi, về sớm nghỉ ngơi một chút."
Kiều Dịch Kỳ cắn môi, lưu luyến, Kiều mẫu trêu ghẹo nói ra: "Con gái
của tôi thật đúng là uổng công nuôi nấng."
Từ mẫu trìu mến kéo cô ấy qua: "Kỳ Kỳ sớm đi về nghỉ đi, mặt mũi sợ
hãi đến không còn huyết sắc."
Trưởng bối đã nói như vậy, Kiều Dịch Kỳ tất nhiên sẽ nghe lời, cô ta
do dự nói ra: "Dịch Phong, em đi về trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Từ Dịch Phong nhàn nhạt gật đầu, Mục Trạch có chút mỏng lạnh mà
giật nhẹ khóe miệng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Mục Trạch ngồi sang một bên, nhìn vào hắn, đầu tiên là mở miệng:
"Việc này cậu sẽ xử lý như thế nào?"