YÊU THƯƠNG - Trang 272

"Phải không?" Hắn phẫn nộ cười một tiếng, mang theo ác lệ: "Tôi

không xứng." Hắn gần như thô bạo mà tuyên bố: "Mạnh Hạ, tôi nói rồi, cô
nợ tôi một đứa con."

Tiếng nói vừa dứt, chỉ có âm thanh yếu ớt của nút áo bị đứt văng ra lả

tả.

Từ Dịch Phong hôn cô một cách điên cuồng, bàn tay hữu lực không

nương tay một chút nào mà thăm dò vào giữa hai chân cô, cảm giác xa lạ
này làm cho cô sợ hãi khép chặt lại, toàn thân run rẩy lợi lại.

"Hắn đã đối với cô như vậy chưa?" Hắn tàn nhẫn hỏi, lực đạo trên tay

cường thế thẳng tiến.

Khóe mắt của Mạnh Hạ giờ phút này đã không còn nước mắt: "Vô sỉ."

Trong cơ thể cảm thấy một hồi nóng rực, cô buồn bực khó chịu kêu lên một
tiếng, không khỏi cuộn người lên, càng ngày càng vô lực.

Hắn hãm sâu trong cơ thể của cô, cô lại cắn chặt răng, gương mặt hết

sức căng thẳng. Hắn biết rõ là cô bài xích nhưng mà trên thân thể của cô
không cách nào ngăn cản, từng chút từng chút thu hút hắn. Từ Dịch Phong
giương lên khóe miệng.

Mồ hôi pha với nước mắt, từng đợt rồi lại từng đợt, một bên như lửa,

một bên như nước.

*************************

Vào chạng vạng xế chiều, lúc Mạnh Hạ mở mắt tỉnh dậy, xương cốt

toàn thân đều như đã rời ra. Vừa động đậy là cả người đau không thể đứng
lên được, càng khó chịu hơn chính là trong lòng đau xót, nhưng cô không
thể nào tùy tiện bật khóc. Xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy
nước biển xanh thẳm xa xa, từng đợt sóng liên tiếp đập vào bờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.