"Quá khứ muốn xua mà không đi. Ký ức khắc sâu như cơn ác mộng
đắm chìm. Nước mắt của em chảy qua bầu trời của anh. Trời mưa không
ngừng, trong lòng đau nhức…..."
Hắn nghe trong kinh ngạc, ở đầu dây bên kia như là bất mãn, bỗng
dưng hắn cầm điện thoại tới.
"Tiểu Hạ?" Tiêu Ất hét lên, nhưng không có tiếp đáp lại. Bắt đầu từ
sáng hôm nay, cô ấy đã tìm kiếm ở khắp nơi nhưng không có được một
chút dấu vết, cô ấy đã đoán được là ai làm.
"Cô ấy đang ngủ." Từ Dịch Phong thản nhiên nói ra.
Trầm mặc trong thoáng chốc.
Tiêu Ất hoảng hốt la lên: "Đừng cúp máy." Cô liền khẩn cầu: "Cầu xin
anh đưa cậu ấy trở lại, Nhạc Nhạc đứa nhỏ này sáng nay không nhìn thấy
Tiểu Hạ, đã liên tục khóc không chịu nín."
Tiêu Ất hiểu là Từ Dịch Phong muốn giấu một người, tất nhiên là sẽ
không dễ dàng tìm ra được. Nếu không, Mục Trạch cũng sẽ không phải đến
bây giờ mà vẫn không tra được một chút tin tức gì.
"Ba ngày sau, chúng tôi tự nhiên sẽ trở lại." Hắn lạnh lùng nói ra,
nhanh chóng cúp điện thoại, lại lấy pin ra.
.
.
.
Hoàng hôn trầm trầm, hắn đứng dậy hướng về phía phòng ngủ trên lầu
hai đi đến.