YÊU THƯƠNG - Trang 295

"Ngươi cũng biết rồi?"

Lúc nhận được điện thoại của Từ Dịch Phong, anh đã hiểu rõ. Từ Dịch

Phong đột nhiên đưa Mạnh Hạ đi chắn chắn sẽ một mực điều tra, dựa vào
bản lãnh của hắn, tra ra được chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, chuyện năm
đó cho dù anh có xử lý sạch sẽ hơn nữa cũng vẫn để lại đầu mối.

Từ Dịch Phong tóm lấy cổ áo của anh: "Mục Trạch, con mắt của ngươi

để ở đâu hả?" Tay của hắn run run, nghĩ tới những vũng máu kia, khắp nơi
toàn là máu, lửa giận trong hắn bắn ra bốn phía, còn có cả một cảm xúc mà
chính hắn cũng không rõ…… đó chính là đau lòng.

Đôi mắt của Mục Trạch lạnh lẽo, giận quá hóa cười: "Ngươi có tư

cách gì mà ở chỗ này nói với ta? Từ Dịch Phong, cô ấy là chính ngươi
không cần, kể cả đứa bé kia. Ngươi bây giờ tỏ ra như thế này là muốn
chứng minh cái gì? Tình thương của ngươi? Lòng tốt của ngươi ư?" Mục
Trạch cười nhạo một tiếng.

"Ngươi bây giờ quan tâm đến rốt cuộc là ai? Đứa bé kia? Hay là cô

ấy?" Mục Trạch dựa lưng vào tường, hờ hững nói ra như mây trôi nước
chảy: "Nếu như ngươi không phải lầm tưởng Nhạc Nhạc là con của mình
ngươi sẽ đi dây dưa với cô ấy sao?" [Nếu Từ Dịch Phong không hiểu lầm
Nhạc Nhạc là con của mình thì sẽ không quan tâm đến Mạnh Hạ làm gì.
Anh Trạch nói cũng đúng :(]

Khóe miệng của Từ Dịch Phong cứng ngắc, cả người đứng bất động ở

đấy, vẻ mặt bắt đầu mang nét âm u không rõ. Lời nói của Mục Trạch tựa
như một cây kiếm Phong Duệ ngang nhiên đâm vào trong tim của hắn.

Mục Trạch nhìn vào hắn, vẻ mặt có hơi phức tạp nhưng vẫn nhịn đau

mà khẽ cười một tiếng: "Từ Dịch Phong, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích
ta? Cô ấy có ngày hôm nay như vậy đều là do ngươi ban tặng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.