YÊU THƯƠNG - Trang 65

"Lần sau đi."

Kiều Dịch Kỳ mỉm cười một cái, cô ấy hiểu Từ Dịch Phong cho nên

chưa bao giờ đi nhúng tay vào chuyện của hắn.

Cô ta xoay người gật gật đầu với Mạnh Hạ, lặng lẽ đánh giá cô, một

thân lễ phục váy dài, đường cong ngắn gọn, phác họa một vóc người mỹ lệ,
trang điểm nhẹ càng cho thấy một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, ánh mắt dừng
lại ở trên đàn violin ở trong tay của cô, tầm nhìn chuyển một cái: "Nghe nói
cô đàn nghe rất êm tai. Không biết hôm nay có cơ hội được nghe một khúc
hay không?"

Nghe nói? Một câu khen ngợi, sắc mặt của Mạnh Hạ cứng đờ. Cô

ngược lại thật sự trở thành nhạc công.

"Không biết ngài muốn nghe bài gì?"

"Lương Chúc." Từ Dịch Phong ngồi ở bên cạnh, không nhìn về phía

Mạnh Hạ, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

"Lương Chúc." Đây là khúc nhạc mà Mạnh Hạ thích chơi nhất, cô đã

từng thỉnh cầu mong mỏi hắn đi nghe cô biểu diễn, mỗi lần hắn đều ghét bỏ
nhíu mi, cho đến cuối cùng, hắn một lần cũng chưa từng đi. [:(( Oah, thật là
ủy khuất quá.]

Mạnh Hạ ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, tiếng đàn violin uyển chuyển

thê lương. Cô yêu nhất thủ khúc này, chỉ muốn dâng tặng cho người cô yêu
nhất. Nhưng mà cũng đã nhiều năm muộn màng như vậy.

Cuộc đời của cô chuyện hoàn mỹ quá ít, như một khúc hát tiêu điều

lạnh lẽo. Từ Dịch Phong và Kiều DỊch Kỳ ngồi ở đằng kia, tựa hồ cũng
đang trầm tư. Mạnh Hạ đứng ở đó, giống như đạp lên bông mềm, hư mềm
vô lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.