YÊU THƯƠNG - Trang 99

Từ Dịch Phong vẫn đưa lưng về phía cô như cũ, hầu như mỗi một lần hắn
cũng đều cho cô thấy một bóng lưng rét lạnh.

Cô động đậy khóe môi: "Nhạc Nhạc đâu?"

Từ Dịch Phong không có nhìn cô, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt

bàn có tiết tấu, qua một hồi lâu, giọng nói trong lạnh như băng cất lên:
"Mạnh Hạ, tôi đưa con gái của tôi đi thì có gì mà không được?"

Mạnh Hạ nhìn khóe môi của hắn mấp máy, đôi môi mỏng ấy đã mím

thành một đường thẳng, trong giọng nói có một khí thế bức người.

"Nhạc Nhạc họ Mạnh." Mạnh Hạ trong lòng đã sớm lạnh đi, có một số

việc suốt đời này cô cũng sẽ không nói cho hắn biết.

"Hả? Phải không?" Từ Dịch Phong lúc trắng lúc xanh quay mặt lại.

"Con bé ở đâu?"

Từ Dịch Phong khẽ cười một tiếng: "Muốn Nhạc Nhạc? Nhưng cô có

nghĩ tới mình dựa vào cái gì mà muốn giành con với tôi?"

Mạnh Hạ đột nhiên hướng về phía hắn cười lên một tiếng, đường môi

cong cong, Từ Dịch Phong bỗng dưng bị nụ cười này làm cho giật mình.
Cô nhún nhún vai, ánh mắt nhìn về phía vách tường sáng sủa. Đúng vậy,
cái áo khoác màu xám tro này cô đã mặc bốn năm, quần jean cũng phai
màu trắng bệch, đôi giày rẻ tiền căn bản không ngăn cách được cái lạnh của
mặt sàn dưới chân. Nhưng mà sống lưng của cô vẫn thẳng tắp như cũ, cũng
có lẽ bởi vì hiện tại cô rất nghèo, mấy năm qua cô cũng chỉ biết cố gắng,
cuộc sống đã dạy cho cô rằng dù có cực khổ hơn nữa cũng không thể dễ
dàng chịu thua.

Đối với Từ Dịch Phong cũng vậy, cô chưa bao giờ nợ hắn cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.