YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 109

Lương Hòa nghe vậy, lí nhí “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cố Hoài Ninh vuốt tóc cô, nói: “Em về đi!”.

Anh đỡ hành lý trên tay Lương Hòa, rốt cuộc thì cô vẫn không thể vào

sảnh chờ để tiễn anh lên máy bay được, đành phải đứng ở bãi gửi xe tạm
biệt. Cô vẫn hơi bực mình, giận dỗi nói: “Đi cẩn thận, em không tiễn nữa!”.

Cố Hoài Ninh biết thừa cô nói một đằng nghĩ một nẻo, ngó nghiêng

xung quanh một lúc rồi đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, nghe chưa?”.

Lương Hòa bĩu môi, quay ngoắt đầu đi: “Không nghe thấy!”.

Đồng chí đoàn trưởng cũng không tức giận, véo mũi cô một cái rồi đặt

lên trán một nụ hôn: “Anh đi thật đây!”.

“Biết rồi, anh đi đi.” Cô nghẹn ngào nói, len lén nhìn anh xách hành lý

rời xa. Anh đi rất xa rồi, Lương Hòa mới dám ngẩng đầu lên.

Gió thổi càng ngày càng mạnh, nhưng dường như không ảnh hưởng gì

tới bước đi điềm tĩnh của anh. Có lẽ, Cố Hoài Ninh xưa nay đều là người
như vậy, không kiêu ngạo cũng không liều lĩnh, ở con người anh có một sự
điềm đạm và phong thái hết sức đúng mực. Làm người lính, có lẽ là một sự
lựa chọn đúng đắn của anh.

Đột nhiên, Cố Hoài Ninh dừng bước, quay lại nhìn Lương Hòa. Ánh mắt

họ giao nhau chỉ trong giây lát, Lương Hòa nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay
về phía anh, cô đặt hai tay lên miệng, hét to: “Tạm biệt anh, Cố Hoài Ninh!
Em sẽ chờ anh về!”.

Hiếm khi chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của cô, Cố Hoài Ninh mỉm

cười, vẫy tay tạm biệt rồi quay đi, bước từng bước dài. Lần này anh không
chút do dự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.