YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 124

Bữa tối tu tập đã tan thành mây khói, lão gia tức giận đến nỗi mặt mũi

tối sầm lại. Lương Hòa bước chân vào nhà họ Cố lâu như vậy, nhưng chưa
bao giờ thấy lão gia giận dữ như thế. Cố Hoài Việt thì ngược lại, gương mặt
không có biểu cảm gì, thế nhưng xem ra anh cũng đang cố gắng nhẫn nhịn.

Bà Lý Uyển giảng hòa: “Cha con hai người đến bao giờ mới có thể vui

vẻ ăn với nhau được bữa cơm hả? Ở đây vẫn còn ánh mắt người khác nhìn
vào, hai người giữ chút thể diện được không?”.

Nghe đến đây, Lương Hòa đã hiểu ra, bà Lý Uyển gọi cô về cốt là để

làm bia đỡ đạn, khiến cha con hai người họ có thể giữ thể diện cho nhau
trước mặt cô. Cô khóc dở mếu dở, thầm nghĩ, chắc mẹ chồng cô phải thất
vọng rồi, sao cô có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề như vậy cơ
chứ?!

Cố Hoài Việt cũng không cười nữa. Anh đứng dậy, vỗ vai Lương Hòa tỏ

ý an ủi, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng khách.

Hành động không chút nể mặt này của anh càng khiến lão gia giận dữ

hơn, ông chỉ vào mặt bà Lý Uyển, nói: “Bà còn nói tôi? Cái thằng con này
bao giờ mới lớn lên được đây?! Lâu như vậy rồi mà vẫn còn vì cái con bé
Lâm Khả đấy khiến cho bản thân sống dở chết dở”.

Ý tứ trong câu nói của Cố lão gia, dĩ nhiên Lương Hòa không thể hiểu

được. Bà Lý Uyển lại ra hiệu, cô bèn ngoan ngoãn đứng dậy, theo Cố Hoài
Việt ra ngoài. Chung sống cùng nhau lâu như vậy rồi, ánh mắt của bà Lý
Uyển thỉnh thoảng Lương Hòa cũng có thể hiểu được đôi chút. Lúc ấy bà
Lý Uyển muốn cô giữ Cố Hoài Việt lại.

Cố Hoài Việt không hề đi xa, Lương Hòa vừa ra phòng khách đã tìm

thấy. Anh đứng trong vườn hoa ngoài sân, lặng lẽ suy tư. Lương Hòa cũng
ngại, không dám đến gần, chỉ đứng phía sau. Nhưng Cố Hoài Việt lại quay
đầu nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.