YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 127

ngậm ngùi ngồi bên cạnh, anh ta không nhịn được phải than ngắn thở dài.
Cuộc họp kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, cái tên tiểu tử đó từ đầu đến cuối
ngồi một chỗ nghiêm túc không động đậy, cho dù có mất hồn rồi thì chắc
người khác cũng chẳng phát hiện được ra.

Khó khăn lắm mới sống sót được đến khi cuộc họp kết thúc, Cố Hoài

Ninh và Triệu Kiền Hòa trở về đoàn. Triệu Kiền Hòa vừa lên xe đã không
nhịn nổi, bắt đầu kêu than.

“Lãnh đạo sư đoàn căng thẳng như vậy, xem ra lần này phải bỏ nhiều

công sức lắm đây.”

Cố Hoài Ninh liếc anh ta một cái: “Biết làm thế nào bây giờ?!”.

Triệu Kiền Hòa cười lớn: “Tôi nghe mấy lão ở đoàn mình nói, quân

xanh lại phái thêm một đội đặc chủng đến xem xét sân bãi”.

“Bãi tập lớn thì có tác dụng gì chứ, không thắng được thì chẳng có gì để

nói.”

Xe chầm chậm rẽ qua đoạn đường ở Kinh Sơn, Triệu Kiền Hòa dựa vào

ghế thăm dò thái độ Cố Hoài Ninh. Câu này nếu là người khác nói thì Triệu
Kiền Hòa còn cảm thấy có phần nghiêm trọng, nhưng Cố Hoài Ninh thì
khác, cụ thể khác ở điểm nào thì Triệu Kiền Hòa không nói ra được, chỉ
luôn thấy con người Cố Hoài Ninh từ xưa đến nay chưa bao giờ thất bại,
hơn ba mươi năm qua vẫn thận buồm xuôi gió như thế.

Triệu Kiền Hòa từ nhỏ đã nói, nếu ai có thể bắt nạt được Cố Hoài Ninh

một lần, anh ta cam đoan sẽ tuyên dương người đó, nhưng nguyện vọng này
đến giờ vẫn chưa thực hiện được.

Chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ta hỏi: “Này, nghe tôi nói này, cậu bỏ bà xã

một mình ở thành phố C, cô ấy có ứng phó nổi không đấy?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.