YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 129

luôn cố gắng thể hiện mình ở mặt tích cực, luôn cố gắng thoát khỏi sự
nghèo đói, túng quẫn nhưng khi cuộc sống trở nên khó khăn, họ cũng là
những người vất vả, giằng xé nhất khi phải lăn lộn giữa cái vỏ phù phiếm
bên ngoài và những khó khăn hiện hữu bên trong mỗi cuộc đời, mỗi số
phận.

Cố Hoài Ninh nghe xong không nhịn được cười. Đúng là chỉ có tên tiểu

tử này mới nghĩ ra được mấy thứ như vậy. Nhưng cười xong anh mới bình
tĩnh lại, bắt đầu nghĩ đến Lương Hòa, không biết cô có thể ứng phó nổi
không nữa?!

Thực ra trước đây anh không hề lo lắng vấn đề này, chỉ đến hôm nay, khi

Triệu Kiền Hòa phơi bày sự thực quá rõ ràng như vậy, anh không nghĩ cũng
không được.

Trong suy nghĩ của Cố Hoài Ninh, thực ra Lương Hòa rất có cá tính.

Anh không cường điệu chút nào, cô có lỗi thì nhận lỗi, không được thì giả
vờ ngốc nghếch. Cô gái này trông thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực tế lại
cư xử hết mực thông minh.

Thế nhưng dù nghĩ như vậy, khi về đến ký túc, Cố Hoài Ninh vẫn quyết

định gọi điện cho Lương Hòa. Trước khi về đơn vị, anh đã dặn cô không
được làm lung lay tinh thần chiến sĩ, kết quả Lương Hòa không hề gọi cuộc
điện thoại nào, nên anh đành chủ động vậy. Điện thoại reo rất lâu mới có
người nghe máy, giọng của cô uể oải như vừa ngủ dậy.

“Ai vậy?”

Anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Anh đây”.

Lương Hòa nghe thấy giọng nói ấy thì lặng người đi. Đêm qua vì câu

nói của Cố Hoài Việt mà cô trằn trọc suốt đêm, đến tận ba giờ sáng mới
chợp mắt được, hôm nay lại phải tăng ca đến tám giờ, vừa về nhà cô đã lao
ngay lên giường, chưa ngủ được chút nào thì chuông điện thoại lại kêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.