YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 203

“Ôi dào, mấy hôm nay nằm lì trên giường, ba đã trở thành kẻ ăn hại rồi

đây này! Chán muốn chết đi được!” Diệp lão gia làm bộ giận dỗi, đôi mắt
chợt sáng bừng lên khi nhìn thấy Lương Hòa đang đứng ở cửa. Ông bỏ kính
xuống: “Hòa Hòa, là Hòa Hòa đến sao?”.

Lương Hòa ngoan ngoãn gật đầu, bước tới ngồi bên giường Diệp lão

gia.

Diệp lão gia nắm lấy tay cô, cử chỉ rất hiền từ: “Bao nhiêu lâu cháu

không đến. Cái thằng Hoài Ninh này cả ngày bận rộn, bỏ lại vợ một thân
một mình ở thành phố C. Thật khổ cho cháu quá!”.

Giọng nói thân thiết ấy khiến Lương Hòa thấy cay cay sống mũi. Không

thể phủ nhận, mặc dù mới chỉ gặp ông cụ có vài lần nhưng ông là người
thương con thương cháu, yêu thương Cố Hoài Ninh, coi trọng cả vợ của anh
là cô. Lương Hòa mỉm cười: “Không sao ại”.

Diệp Vận Đồng thấy ông lão vui vẻ, trong lòng cũng thấy mừng, liền giữ

Lương Hòa ở lại ăn cơm, còn đích thân vào bếp. Lương Hòa thấy hơi ái
ngại, cũng muốn xuống giúp một tay nhưng Diệp Vận Đồng ngăn lại:
“Không có việc gì đâu, em cứ ở đây chơi với lão gia đi”.

Diệp lão gia cười: “Cháu lấy cờ đam, mang tới đây, bác cháu ta làm một

ván”.

Lương Hòa nháy mắt, cười đáp: “Chơi một ván thì được ạ, nhưng cháu

phải nói trước là bác không được ăn gian đâu đấy!”.

Nghe Lương Hòa nói vậy, Diệp lão gia cười ha hả, vẫy vẫy tay coi như

đã đồng ý.

Lúc Lương Hòa xuống lầu lấy bàn cờ đam, cô thấy phòng khách có

thêm một người nữa. Người đó mặc bộ Âu phục màu đen, ngồi trên sô pha,
dáng vẻ lười nhắc, trước mặt là một cốc trà nóng bốc hơi nghi ngút. Anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.