YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 204

đang thong thả lật giở từng trang một của cuốn tạp chí, nghe thấy tiếng
bước chân khẽ ngẩn đầu lên, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào cô.

Lương Hòa bị đôi mắt ấy làm cho bối rồi, tìm thấy bàn cờ, cô liền chuẩn

bị đi luôn, đột nhiên người đàn ông kia gọi giật lại: “Đợi chút!”.

Lương Hòa quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”.

“Cô là hộ lý cho ông ấy sao?”, người đàn ông hỏi nhỏ.

“Ông ấy” có lẽ là chỉ Diệp lão gia, Lương Hòa khẽ nghiêng đầu, đáp:

“Không phải, tôi chỉ đến thăm Diệp lão tướng quân thôi”.

“Thăm bệnh sao?” Anh ta dường như suy nghĩ điều gì đó, lát sau chợt

mỉm cười ra điều đã hiểu: “Vậy được, tôi lên đó cùng cô”.

Thế là, trong khi Lương Hòa còn đang bần thần thì đã bị người đàn ông

đẹp trai lạ mặt kéo vào phòng của Diệp lão gia.

Diệp lão gia nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu lên, vốn đang rất vui

vẻ khi nhìn thấy bộ cờ đam trong tay Lương Hòa, nhưng khi chuyển hướng
nhìn sang người mặc đồ đen bên cạnh thì sắc mặt đột nhiên sa sầm lại.

“Lên đây làm gì?”

Người đàn ông kia nghe vậy cũng không tức giận, nhìn bộ mặt giận dữ

của Diệp lão gia, mỉm cười: “Là cô gái này đưa con lên đấy chứ!”.

Lương Hòa đang trong trạng thái rối bời bỗng nhiên bị đưa vào cuộc,

phải làm lá chắn cho người đàn ông khó hiểu kia. Diệp lão gia đương nhiên
không tin lời của người đàn ông đó, ông trừng mắt nhìn anh một cái rồi nói
với Lương Hòa: “Hòa Hòa, cháu ra ngoài đợi một lát nhé! Ta có chuyện cần
nói với thằng nghịch tử này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.