YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 212

Cố Hoài Ninh hơi sững người lại, sau đó, anh nhìn xung quanh, rồi quay

sang hỏi cô: “Sao vậy? Em chịu uất ức gì ở nhà Diệp lão gia à?”.

Nghe anh nói vậy, Lương Hòa suýt chút nữa muốn nhảy luôn từ trên núi

xuống! Con người này, thật là biết cách phá hỏng bầu không khí quá đi! Cô
nhẫn nhịn lắm mới không xông tới đánh cho anh một trận. Lương Hòa ủ rũ:
“Không ôm thì thôi, không thèm!”.

Nói xong, cô bước thẳng về phía trước. Cố Hoài Ninh quay người nhìn

cô cười, đợi lúc cô sắp đi ngang qua, anh đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay
cô: “Nghe anh nói này, lập trường của em có phải là không vững vàng
không?”.

Lương Hòa bĩu môi.

Cố Hoài Ninh có chút đau đầu, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được rồi, để

anh ôm em!”, nói đoạn, anh ôm lấy eo cô. Lương Hòa giật mình, bối rối
đưa tay ôm lấy cổ anh. Vừa vui vừa buồn, cô cười, khẽ vỗ vào lưng anh;
“Anh làm gì vậy? Làm em giật cả mình!”.

Cố Hoài Ninh nhíu mày, đang định nói gì đó thì tiếng còi chói tai cùng

hai bóng đèn xe rọi ánh sáng thẳng vào họ. Lương Hòa dúi đầu vào lòng
anh, tránh ánh đèn chói mắt, còn Cố Hoài Ninh lại cau mày nhìn chiếc xe
đang tiến về phía họ với tốc độ rùa bò. Cửa xe mở ra, để lộ một nửa khuôn
mặt. Thủ phạm đang ngồi trong xe vẫy tay với họ, nhìn vẻ mặt khó chịu của
Cố Hoài Ninh liền cảm thấy rất mãn nguyện, rồi nhấn ga vụt đi.

Cố Hoài Ninh ngẩng đầu nhìn chiếc xe đã đi về phía xa, hừ một tiếng:

“Tên nhãi này!”.

Cuối cùng Lương Hòa cũng có dũng khí thò đầu ra, thấy mình vẫn đang

trong vòng tay Cố Hoài Ninh, vội đẩy cánh tay anh ra. Cô thở phào một
tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Hoài Ninh nhìn mình như cười như
không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.