YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 294

Lẽ nào ai đó cố tình làm thế để an ủi cô? Lương Hòa giấu mặt trong

chiếc khăn quàng mỉm cười một mình, rồi quay vào nhà Diệp lão gia.

Diệp lão gia vừa mới về, thấy Lương Hòa thì vô cùng vui vẻ. Hai người

nói chuyện một lúc, cuối cùng vẫn phải để Diệp Vận Đồng nhắc nhở, Diệp
lão gia mới chịu đi nghỉ ngơi. Hôm nay cả ngày ông đã mệt, khi nói chuyện
dường như phải cố gắng để lấy tinh thần. Diệp Dĩ Trinh thì chỉ ngồi bên
cạnh yên lặng xem mớ tài liệu dày cộp, đến lúc Diệp Vận Đồng dìu Diệp
lão gia lên gác, anh mới bỏ tập tài liệu sang một bên, nhẹ nhàng xoa bóp
chân mày, có vẻ rất mệt mỏi.

Lương Hòa không thân quen với Diệp Dĩ Trinh, phải ở riêng một chỗ

với anh, cô thấy không thoải mái cho lắm. Lúc cô xoa gáy định lên gác đi
ngủ thì bỗng dưng người đàn ông trước mặt thả lỏng ngón tay, lạnh lùng
nhìn cô, đến khi cô hơi hoảng hốt, anh ta mới lên tiếng, cũng chỉ nói đúng
một câu khiến cô không thể hiểu nổi.

“Cô và cô ấy, có nhiều điểm giống nhau thật đấy. Chả trách.”

Là sao? Lương Hòa thấy thật mơ hồ, theo phản xạ cô hỏi ngược lại anh

ta xem người đang được nhắc đến là ai.

Nhưng Diệp Dĩ Trinh chỉ cười nhạt, sau đó đứng dậy vỗ vai cô: “Không

có gì, đi nghỉ sớm đi”.

Lương Hòa lại càng bực bội, cô phát hiện ra những người xung quanh cô

hình như đều có một điểm chung, đó là đều thích nói năng và hành động rất
tùy tiện, không để ý đến cảm nghĩ của người khác!

Tự dưng sống cảnh nhàn rỗi, Lương Hòa thấy không quen lắm, đến

thành phố B được hai ngày rồi mà cô chẳng có việc gì để làm. Cố Hoài
Ninh thì bận tối mắt tối mũi, cũng may là ở đây không đến nỗi nhạt nhẽo vô
vị, ngày ngày cô cùng Diệp lão gia ăn uống vui chơi, cũng coi như là có
niềm vui. Nhưng không nhắc đến thì thôi, cứ nghĩ đến là cô lại thấy không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.