YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 295

yên tâm về sự ra đi lần này, cô luôn cảm thấy bà Lý Uyển sẽ không bỏ qua
dễ dàng như vậy. Cố Hoài Ninh có thể không bận tâm đến chuyện đó,
nhưng cô thì không thể. Tính Lương Hòa hay suy nghĩ, cô không thể tháo
gỡ được khúc mắc này trong lòng.

Diệp Vận Đồng thấy bộ dạng khổ sở đấy của Lương Hòa thì rất khó

chịu, tỏ ra lo lắng cho cô: “Suy nghĩ chu toàn thì tốt, nhưng nếu không đúng
lúc đúng chỗ nó sẽ trở thành gánh nặng cho em. Hoài Ninh đã đưa em đến
đây rồi, lẽ nào còn không bảo vệ được em? Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ là
bác gái xử lý không chu toàn, em ở đây nhọc tâm suy nghĩ làm gì chứ”.

Mấy hôm nay Diệp Vận Đồng sợ Lương Hòa buổi tối ở một mình cô

đơn nên qua phòng ngủ cùng cô. Tối nào cô tắm xong, Diệp Vận Đồng
cũng vừa giúp cô sấy tóc vừa nói chuyện với cô, làn gió ấm áp cùng với bàn
tay mềm mại của Diệp Vận Đồng khiến Lương Hòa thoải mái thả mình trên
giường, quyết tâm không nghĩ ngợi gì nữa. Cuộc sống như vậy trước đây cô
mơ còn chẳng được, bây giờ nó bày ra trước mắt rồi, cô không thể bỏ lỡ
được.

Lúc này Lương Hòa đang cầm quyển sách ngồi ở ban công nhà Diệp lão

gia ngẩn người ra, Diệp lão gia bưng hai tách trà đến, tiếng lạch cạch của
tách trà khi đặt xuống bàn mới khiến Lương Hòa định thần lại. Cô ngẩng
đầu lên, bắt gặp ánh mắt hiền từ của Diệp lão gia, ánh mặt trời ngoài ban
công hơi chói mắt, cô nheo mắt lại theo phản xạ.

“Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? Đi, đi lấy cờ đam ra đây, bác cháu mình

chơi một ván.”

Lương Hòa vâng lời, đi lấy bàn cờ đam. Cũng không biết tại sao gần đây

Diệp lão gia chỉ thích cùng cô đánh cờ, hầu hết thời gian nếu không nghe
Côn khúc thì cũng là đánh cờ đam với cô. Mà lúc chơi, ông toàn thích hủy
nước cờ, lại còn đi lại nước nữa chứ. Lần nào thấy Lương Hòa trách móc,
ông cũng cười ha hả rồi nói: “Quên mất quên mất, lần sau bác sẽ chú ý”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.