YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 317

Bàn tay Lương Hòa đang nắm chặt tấm ảnh trở nên run run.

Đúng lúc ấy dưới tầng có tiếng còi xe, điện thoại để bên giường bắt đầu

rung ầm ĩ, Lương Hòa định thần lại, cô tắt điện thoại rồi xách túi đi xuống
nhà.

Diệp Vận Đồng đã ở phía dưới khu chung cư, cô vẫn lái chiếc xe Jeep

nhỏ chuyên dùng trong quân đội mà lần trước đã đưa Lương Hòa về đoàn
302. Thấy Lương Hòa xuống, cô liền mở cửa xe ra chờ sẵn. Lương Hòa
đứng trước cổng ngập ngừng giây lát, cuối cùng thì vẫn bước lên xe.

Không khí trên xe hơi ngượng nghịu, Lương Hòa lúng túng nhìn ra

ngoài cửa sổ, còn Diệp Vận Đồng – người có thể sẽ trở thành dì của cô lại
lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Lần này lão gia đã làm cho nhiều người
muốn ngất xỉu cùng ông luôn, có phải em cảm thấy rất đáng trách đúng
không?”.

Lương Hòa động đậy khóe môi, thực ra hôm qua khi Diệp Vận Đồng bắt

đầu nói câu đầu tiên, cô đã có thể hiểu được mọi chuyện rồi, chỉ có điều cô
thấy thật khó chấp nhận. Cô đã quen với những ngày tháng sau khi bà ngoại
qua đời, quen với việc bên cạnh cô chỉ có một người đàn ông vừa là chồng
lại vừa là người thân duy nhất. Vì thế tự nhiên bây giờ lại xuất hiện thêm
mấy người thân nữa, cô thấy thế giới của mình như bị đảo lộn. Có rất nhiều
người và rất nhiều chuyện Lương Hòa không muốn để ý giờ lại đột ngột
xuất hiện, cô nhất thời không biết phải làm thế nào.

Hơn nữa, Lương Hòa thừa nhận người ông như Diệp lão gia khiến thâm

tâm cô có một cảm giác thất vọng.

“Chị Diệp.” Cất tiếng gọi xong Lương Hòa lập tức ngừng lại, cách xưng

hô này bây giờ trở nên thật gượng gạo, cô quay sang nhìn Diệp Vận Đồng:
“Em nên xưng hô thế nào cho phải nhỉ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.