YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 327

khẽ than thở một tiếng, sau đó cô lại chui vào chăn. Đúng lúc cô đang mơ
màng sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên anh lên tiếng: “Hoà Hoà, đối với
em tội lỗi của Diệp lão gia là không thể tha thứ được sao?”.

Lương Hòa lặng người đi, phải một lúc lâu sau cô mới có thể thốt ra lời:

“Em, em chỉ cảm thấy ông rất vô trách nhiệm, quá tàn nhẫn với bà ngoại và
mẹ em. Ông khiến em thất vọng, thật sự quá thất vọng”.

“Anh hiểu.” Anh dang tay ôm lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Nhưng

anh nghĩ, chú Diệp mãi mãi không quên được bà ngoại, trước đây chưa
từng quên, bây giờ cũng sẽ không thể quên được”.

“Tại sao?”

“Có những người một khi đã hằn sâu trong trái tim em, sẽ không cách

nào có thể khiến em quên được, cho dù họ đã chết.” Anh nói: “Vì em sẽ
chẳng bao giờ có được cơ hội làm điều gì cho người đã khuất để cảm giác
tội lỗi của mình vơi bớt đi”, chỉ có thể cả đời sống trong sự dằn vặt của
lương tâm, khó mà giải thoát được.

Lương Hòa chớp mắt suy tư, Cố Hoài Ninh không hay nói triết lý với

cô, lúc này xem như là cảm xúc đang dâng trào mà thốt ra những lời đó
chăng? Anh đối với Lâm Khả, có phải cũng giống như Diệp lão gia với bà
ngoại?

Lương Hòa ngẩng đầu lên muốn hỏi anh cho rõ ràng nhưng anh đã nhắm

nghiền hai mắt lại, hơi thở cũng đều đều như thể đã ngủ say lắm rồi.

Nghĩ đến việc tối qua anh không chợp mắt được chút nào, Lương Hòa

không nỡ gọi anh dậy.

“Thôi kệ, cứ đợi đi vậy.” Cô tự nhủ trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.