YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 342

Lương Hòa khẽ cười, có một đứa con thích thật đấy.

Về phần Cố lão gia, sau khi vào nhà rồi thì ung dung nhìn ngó khắp căn

hộ, Cố Hoài Ninh cũng để họ tự đi xem. Pha trà cho hai người xong, anh
liền ngồi xuống ghế không nói câu nào. Chú hai Cố Trường Minh sau khi
tham quan căn hộ xong thì nhìn anh cười: “Thật sự đã làm đến bước này cơ
đấy, phen này khiến mẹ cháu tức chết rồi”.

Cố Hoài Ninh cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Cố lão gia “e

hèm” một tiếng, ông xem xong xuôi hết thì ra ghế ngồi: “Thằng ranh này từ
nhỏ đến lớn có coi hai ông bà già này ra cái gì đâu. Mẹ nó có tức chết thì
cũng không có tác dụng gì”.

Cố Hoài Ninh không chấp nhận được lời này của Cố lão gia, anh quay

sang hỏi chú hai: “Anh Trương mất khi nào vậy vì sao lại không phát cáo
phó?”.

“Đó là yêu cầu của cậu ấy, tang lễ cũng cử hành hết sức đơn giản, không

tổ chức gì cả mà đưa đi hỏa thiêu luôn.” Chú hai ngừng lại, nhớ đến cảnh
tượng cuối cùng ấy, nét mặt hiện lên sự tiếc nuối: “Đến phút cuối cậu ấy bị
đau đớn nhìn không ra hình người nữa, chắc là không muốn để người khác
nhìn thấy”. Cái anh Trương này! Cố Hoài Ninh không nén được nụ cười
đau xót.

Lão gia nghe xong chau mày lại: “Cậu Trương thành ra nông nỗi này,

Trường Minh cậu cũng chạy không thoát đâu, bây giờ đã nằm trong tay cậu
rồi, cậu phải chịu trách nhiệm”.

Cố Trường Minh xấu hổ cười: “Đưa hai mẹ con họ đến đây cũng là

muốn Hoài Ninh thay em gánh vác trách nhiệm này, dù sao thì Lương Hòa
cũng ở đây, có thể chăm sóc lẫn nhau”. Ông đặc biệt căn dặn: “Đừng để họ
phải chịu thiệt thòi! Cô con gái của cậu ấy, năm nay sắp lên lớp bảy rồi, bảo
người trong đơn vị liên hệ với trường cấp hai nào tốt tốt một chút”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.