YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 367

Đứng tần ngần trước cửa một lúc lâu, Lương Hòa về phòng lấy áo khoác

rồi xuống lầu. Cố Hoài Ninh đang ngồi trong xe đợi cô, Lương Hòa lên xe,
vừa tháo khăn vừa hỏi: “Đi đâu vậy?”.

“Bí mật.”

Lương Hòa bĩu môi, không nói năng gì.

Thời tiết hôm nay rất tốt, hôm qua có tuyết rơi nhưng sáng sớm đã tan

hết rồi. Nghe giọng Cố Hoài Ninh, Lương Hòa nghĩ nơi anh đưa cô đến
phải rất thần bí, nhưng nhìn khung cảnh Kinh Sơn quen thuộc, cô dở khóc
dở cười. Nản quá, cô quay lại nhìn anh.

“Anh đưa em đến cái nơi bí mật này đây hả?”

Nhưng Cố Hoài Ninh lại chỉ mỉm cười nắm lấy tay cô: “Kinh Sơn rất

rộng lớn, em mới chỉ đến nhà họ Diệp và doanh trại, còn rất nhiều nơi em
chưa được đi”.

Nghe anh nói vậy, cô liền thôi trách móc anh và cùng anh vào trong.

Dãy núi Kinh Sơn vì có doanh trại bộ đội đóng quân nên không thể tùy tiện
phát triển thành khu du lịch, còn rất nhiều điểm vẫn giữ được diện mạo vốn
có. So với những dãy núi khác, điều đặc biệt nhất của dãy núi này chính là
đường núi rất dễ đi, kể cả tuyết rơi thì cũng không bị lầy, đi vào trong có
cảm giác rất tươi mới, tâm trạng Lương Hòa trở nên nhẹ nhõm.

Anh vẫn nắm tay cô không buông: “Năm anh học lớp 12, đó là lần đầu

tiên anh đến Kinh Sơn. Lúc dấy dãy núi này vẫn chưa được sửa đẹp như
bây giờ, suýt nữa thì anh bị lạc đường. Vì thế sau đó khi anh đến Kinh Sơn,
điều đầu tiên anh làm chính là làm quen với địa hình nơi đây”.

“Rồi tại sao anh lại đến đây công tác?” Lương Hòa hỏi, nhưng một lúc

sau mới nghe thấy câu trả lời của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.