YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 37

vẩn vơ, làn gió nhẹ kéo theo những hạt mưa mỏng manh, sương khói mờ ảo
lan tỏa đâu đây.”

Kiên nhẫn nghe hết khúc nhạc ấy, Lương Hòa cũng có chút cảm xúc.

Cô còn nhớ lần đầu tiên nghe khúc Lều mẫu đơn này là khi vừa vào cấp

Hai, cô đưa bà ngoại đi nghe Côn khúc. Cứ nghe, cứ nghe, rồi nghư đến
đoạn Du viên kinh mộng, lúc ấy cô vẫn là một đứa trẻ, khó tránh khỏi có
chút mất kiên nhẫn. Bà ngoại liền vỗ vỗ vào tay cô, nói: “Cháu yêu, không
được vội vàng. Con phải nghe thật kỹ lưỡng, một lúc nữa, con sẽ nhìn thấy
nàng Đỗ Lệ Nương tay áo phất phơ gặp gỡ chàng công tử phong lưu nho
nhã tay cầm lá liễu, mơ về những ngày yến oanh ca hát, vượt qua những
ngày loạn lạc, bắt đầu xây dựng hạnh phúc gia đình. Giờ bấc đã cạn đèn bốc
khói, cây trân châu mai đã bị vứt bỏ, tình yêu này cũng như ngày tháng đã
trôi qua không thể lấy lại được”.

Cứ thế, cứ thế, bà ngoại đã không dừng được nữa mà phải hát theo, thần

thái cũng chuyên chú y như ông lão trước mặt cô lúc này. Nhưng có một
điều khiến cô thấy thật tội lỗi, đó là cô không được như con gái của tướng
quân Diệp Tán, cô chưa từng chăm chú nghe bà ngoại hát. Giờ cô có muốn
nghe, bà cũng chẳng thể hát được nữa rồi.

“Lau đi!”

Trước mắt cô đột nhiên có một chiếc khăn tay, Lương Hòa thấy hơi ngạc

nhiên, cô xoa xoa tay lên mặt mới phát hiện mình đang khóc. Đỡ lấy chiếc
khăn, cô có chút ái ngại: “Cám ơn chị!”.

“Không có gì!” Diệp Vận Đồng cười cười vỗ vào vai Lương Hòa: “Lần

đầu nghe lão gia hát Côn khúc đã khiến cô rơi lệ rồi, không biết là ông cụ
vui mừng đến mức nào nữa!”.

Lương Hòa cũng bật cười bẽn lẽn. Dám chắc là hôm nay ông cụ đã hát

hết mình. Tướng quân Diệp Tán ngày thường nghiêm nghị là thế mà hôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.