YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 392

Diệp Dĩ Trinh vẫn nhớ hai hôm trước, khi tuyết vẫn còn rơi, anh đọc tài

liệu về các hạng mục đến nỗi phát chán, đang định ra sân đi lại một chút thì
chị Tề thông báo là con dâu út nhà họ Cố đến. Anh thần người một lúc mới
thốt ra được câu “con dâu út nhà họ Cố”. Lúc đó Lương Hòa đeo bịt tai màu
hồng, giấu kín người trong chiếc áo gió to sụ, trời lạnh nên mũi cô đỏ ửng,
trông bộ dạng thật đáng thương. Diệp Vận Đồng không có nhà, anh vội
vàng mời cô vào nhà, tiện tay lấy cho cô một cốc nước nóng để uống cho
ấm người.

Anh thấy hơi lạ, vì từ khi thân phận cô được phơi bày, Lương Hòa

không hề chủ động tới nhà họ Diệp, bây giờ lại xách hành lý tới đây, không
khỏi khiến Diệp Dĩ Trinh thấy kỳ lạ. Hơn nữa họ hỏi gì cô cũng không nói,
chỉ nói là cho ở nhờ hai hôm, còn không cho họ báo với Cố Hoài Ninh.

Lão gia vẫy tay đồng ý. Còn có thể không đồng ý sao, ngày ngày đều

mong người ta đến, giờ đến rồi thì giữ người ta lại chăm nom cho ăn cho
uống còn không xong, sao nỡ đuổi đi chứ.

Lương Hòa bị ánh mắt Diệp Dĩ Trinh làm cho rung cả mình, cô ngần

ngại giật giật tóc và dùng cái cốc trước mặt để ngăn ánh mắt của anh lại.

Diệp Dĩ Trinh thấy vậy bình tĩnh cười, anh ngồi dựa vào chiếc ghế mây

tỏ vẻ hết sức thư thái: “Có phải cô gặp phải phiền phức gì không?”.

Lương Hòa bối rối: “Sao anh lại hỏi thế?”.

“Vì hai hôm nay cô cứ như người mất hồn ý.”

Lương Hòa: “…”.

“Nếu cô bằng lòng thì kể cho tôi nghe đi, chưa biết chừng tôi có thể giúp

được cô đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.