YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 394

Phùng Đam cười khúc khích: “À đúng rồi, suýt nữa thì quên chúc Tết

chị, em chúc chị và đoàn trưởng năm mới vui vẻ!”.

Cúp máy rồi, Lương Hòa lẩm bẩm: Còn có thể vui vẻ được chắc.

Trời tối rất nhanh, đã có vài nhà bắt đầu đốt pháo.

Lương Hòa từ nhỏ đã không thích tiếng pháo nổ, lần nào cũng có cảm

giác như sấm sét nổ bên tai. Mà ở ngôi nhà nằm ở lưng chừng núi thế này
thì pháo nổ lại càng thêm phần náo nhiệt. Nhà họ Diệp vì vấn đề sức khỏe
của Diệp lão gia nên chỉ đốt một dây, vậy là cũng đầy đủ ý nghĩa rồi.

Năm nay Diệp lão gia có Lương Hòa ở bên cạnh nên cười nhiều hơn,

còn đích thân đưa một chiếc phong bì dầy cộp để lì xì cho cô. Lương Hòa
hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, trong lúc mọi người đang vui vẻ
thế này, cô quyết định tạm quên đi những chuyện không vui.

Quả nhiên, Diệp lão gia thấy cô chịu nhận, nụ cười trên môi lại càng

rạng rỡ.

Điều khiến Lương Hòa ngạc nhiên là gặp được anh hai Cố Hoài Việt và

thằng nhóc Cố Gia Minh tại nhà họ Diệp. Rất lâu rồi cô không gặp thằng
nhóc này, Gia Minh vừa nhìn thấy Lương Hòa cũng nhào đến ôm chầm lấy
cô, nhõng nhẽo: “Cô bé này thật chẳng có lương tâm gì cả, cô chạy đi tận
đâu vậy?”.

Nghe thấy những lời đấy, mọi người đứng đó đều cười ngặt nghẽo.

Cố Hoài Việt bóp trán một cách bất lực, không còn cách nào khác đành

phải kéo cánh tay nhỏ bé của Cố Gia Minh ra, hai tay ôm nó lôi ra khỏi
chân của Lương Hòa. Hai bố con nhìn nhau đầy vẻ tức tối.

Lương Hòa cười một lúc rồi giải cứu cho Gia Minh, cô xoa xoa mái tóc

ngắn xoăn tít của thằng bé, miệng thì hỏi Cố Hoài Việt: “Năm nay sao anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.