YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 432

Lương Hòa nhìn xéo anh một cái, con người này có phải là vui mừng

quá mức rồi không? Cô còn nhớ mình đã từng nói với anh, thậm chí là yêu
cầu rất gay gắt rằng, anh không được vào phòng sinh. Hơn nữa sau khi sinh
xong, Lương Hòa nhất quyết không gặp anh khi còn chưa hồi phục. Cố
Hoài Ninh chau chau mày tỏ vẻ khó hiểu, Lương Hòa liền đưa ra lý do:
“Lúc đó em xấu lắm, không cho anh nhìn được”.

Nhưng anh chỉ cười rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái. Đến ngày Lương

Hòa sinh, khi cô trải qua từng cơn từng cơn đau đớn để đưa hai bảo bối đến
thế giới này, cô phát hiện ra rằng mình không thể chờ được nữa. Người đàn
ông của cô, ba của các con cô, chính là người duy nhất mà cô cần ngay
trong giây phút này. Cũng may là anh biết điều đó, nên khi cô mơ mơ màng
màng màng chìm vào giấc ngủ, cô vẫn luôn cảm nhận được cái sức mạnh
quen thuộc ấy đang thầm ở bên cổ vũ động viên mình.

Sau này Lương Hòa hỏi anh, có phải lúc đấy cô xấu lắm không. Anh

cười và trả lời, ai nói mẹ của các con anh xấu, anh sẽ cãi nhau với người
đấy ngay. Niềm vui và tình yêu trong câu nói của anh, cô có thể lập tức
nhận ra ngay, và cô cảm thấy rất an tâm.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Bạn nhỏ Cố Gia Giai đang quay qua quay lại, Lương

Hòa định thần mới phát hiện ra cô làm vướng lược lên tóc nó nên con bé
kêu đau. Lương Hòa vội vàng thu tay lại xin lỗi con, Gia Giai hỏi cô: “Mẹ
đang nghĩ gì vậy?”.

Lương Hòa nghĩ một lúc rồi cười đáp: “Mẹ cũng đang nhớ ba con”.

Sau khi thu xếp xong, Lương Hòa đưa hai đứa trẻ xuống nhà ăn sáng,

Cố lão gia vừa nhìn thấy hai đứa đã vui mừng khôn xiết, vội đặt tờ báo
trong tay xuống rồi gọi hai đứa lại. Lương Hòa đứng một bên, mỉm cười
nhìn họ, trong long khẽ than, lão gia bảo cô chiều chuộng bọn trẻ, nhưng
thực ra Lương Hòa thấy ông mới là người chiều Gia Niên và Gia Giai nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.