YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 49

Cố Hoài Ninh nghe xong bật cười: “Vậy đêm nay tôi không về đây thì

mới là bình thường sao?”.

“Đúng rồi, cậu nói chuẩn đấy!”

Cố Hoài Ninh không buồn nói với anh ta nữa. Triệu Kiền Hòa đã bị tẩy

não bởi mấy thứ đạo đức suy đồi của giai cấp tư sản rồi.

“Thôi ngay đi, đừng có mở phiên tòa ở đây. Không nói nổi cậu nữa, sáng

sớm mai vác bao tải chạy năm cây số cho tôi, rút bớt sức lực thừa thãi của
cậu đi.”

“Được thôi, đúng giờ tôi sẽ qua gọi cậu.” Triệu Kiền Hòa xoa xoa cằm,

cười ha hả rồi đi ra.

Cố Hoài Ninh lôi chăn ra đắp, nằm trên giường nhưng lại không hề ngủ

được. Thực tình, về lý mà nói, nằm cách người phụ nữ có quan hệ gần gũi
với mình nhất có chưa đầy một nghìn mét, trong anh ít nhiều cũng có cảm
xúc phức tạp.

Về phần Lương Hòa, đêm nay cô ở nhà khách ngủ không ngon chút nào,

nửa đêm đột nhiên nằm mơ, những suy nghĩ phức tạp không đầu không
cuối cứ chảy ào ạt vào trong đầu. Cô mơ thấy ba mẹ đã mất của mình, họ
đẹp vô cùng, chứ không lạnh lùng như trong tưởng tượng của cô. Bỗng
dưng, cô còn mơ thấy bà ngoại nữa. Bà ngoại tóc bạc trắng, vận một chiếc
áo choàng rộng, đứng ở đó cất tiếng hát du dương: “Giữ lấy ân tình, giữ lấy
sắc đẹp mê hồn. Vẻ diễm lệ ngọt ngào không viết nên được bức thư tình
lãng mạn. Hãy bằng lòng ở bên nhau. Tình thắm duyên nồng sẽ đến, hãy cứ
tận hưởng những phút giây êm đẹp đó”.

Trong mơ, bà hát một khúc dài như vậy. Có lẽ là vì ban ngày cô nghĩ

đến bà ngoại, bà biết Lương Hòa nhớ bà nên đến gặp cô trong giấc mơ. Thế
nhưng còn chưa đợi cô tới gần, bà đã đi rất xa rồi. “Cháu gái à, cháu gái
à…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.