YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 65

muốn giễu cợt cô không, chưa đi được mấy bước, cô đã lại nghe thấy giọng
nói khô cứng từ đằng sau: “Đứng lại!”.

Giọng ra lệnh như vậy khiến Lương Hòa cho rằng không phải gọi mình

nên vẫn tiếp tục đi thẳng, không ngờ, cậu bé ở đằng sau lại cuống quýt gọi
to: “Gọi cô đấy, cô bé, sao vẫn đi thế hả?”.

Cô bé?! Lương Hòa ngờ vực, quay trước ngó sau. Cô phát hiện lúc này

chỉ có mình cô là “cô bé” thôi. Lương Hòa thấy kỳ lạ bèn quay lại, thấy một
cậu bé mặc quần yếm màu xanh, bên trong mặc áo sơ mi sọc đỏ, tay chống
nạnh đang nhìn cô đầy khí phách.

“Có chuyện gì?”

Cậu bé không hài lòng với thái độ qua quýt của Lương Hòa, liền mở

miệng nói: “Phải nói là báo cáo thủ trưởng, xin chờ lệnh mới đúng chứ!”.

Lương Hòa: “…”.

Thằng bé trừng mắt nhìn Lương Hòa, thấy cô không có vẻ gì là tỉnh ngộ

ra, cậu cũng chẳng thèm giáo huấn nữa, chỉ chỉ vào vườn hoa phía xa rồi
nói: “Diều của cháu bị rơi vào trong đấy, cô lấy cho cháu đi”.

Lương Hòa nhìn ra phía vườn hoa cách đó không xa, bên ngoài hình như

trồng một giàn cây bách có gai, thảo nào cậu bé không vào được. Nhưng
vấn đề là, cô cũng đâu có vào được.

“Bên ngoài trồng một giàn cây có gai thế kia, cô làm sao vào được. Hay

để cô nhờ một chú bộ đội đến giúp cháu nhé?!” Lương Hòa cúi xuống xoa
đầu thằng bé, nhìn cậu chắc là người nhà của chiến sĩ nào đó đưa đến đơn
vị.

“Không được!” Thằng bé gạt phăng đi: “Họ đều là người của Cố Hoài

Việt cử đến để giám sát cháu. Cô mà nói thì họ biết ngay cháu đang làm gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.