YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 66

thể nào cháu cũng bị nhốt lại”.

Cố Hoài Việt… Cái tên này nghe quen quen!

Lương Hòa còn chưa kịp nghĩ, thằng bé trước mặt đã ra vẻ dọa dẫm,

miệng mếu máo chực khóc òa lên. Cô dở khóc dở cười, đành nắm tay cậu
dẫn vào vườn hoa, cậu bé lập tức vui mừng hớn hở.

Lúc ấy, chợt có tiếng xe từ xa lại gần, từng đoàn xe ca đang giảm tốc độ

đi qua trục đường chính. Thằng bé nhìn thấy ô tô lại càng thích thú. Cậu
sung sướng đến nỗi chỉ muốn lao luôn lên xe, Lương Hòa cuống cuồng kéo
lại. Thằng bé xị mặt ra, đành phải nhảy nhót vẫy tay chào các chú bộ đội
cầm súng đang ngồi trên xe.

“Súng kìa, súng kìa!” Cậu hét lên.

Lương Hòa cũng chăm chú nhìn theo. Từ trước đến nay cô chưa nhìn

thấy nhiều quân nhân như thế, nhiều người mặt mũi còn lấm lem bùn đất,
mồ hôi nhễ nhại, nhưng trên khuôn mặt của họ vẫn hừng hực khí thế và
nhiệt huyết.

Khi Lương Hòa và cậu bé đang dõi theo bọn họ thì đoàn chiến sĩ trẻ

cũng đang nhìn hai người. Mặc dù chỉ lướt qua rất nhanh, nhưng suy cho
cùng, phụ nữ vẫn có sức hút lớn nhất trong một đơn vị quân đội. Chẳng
phải người ta có câu “Ba năm đi lính, nhìn lợn cái cũng hóa Điêu Thuyền”
hay sao?! Huống hồ đây lại là một cô gái đẹp như thế!

Chờ cho đoàn xe đi qua, Lương Hòa kéo cậu bé vẫn đang ngơ ngẩn một

chỗ bước tiếp về phía trước. Đến vườn hoa, cô ngán ngẩm nhìn cây bách
còn cao hơn cả mình, giẫm lên bậc đá bên cạnh, ngó ngó vào trong, hóa ra
bên trong còn trồng hoa nữa, nếu giẫm chân xuống, kiểu gì cũng nát mất vài
bông hoa. Cậu bé ở dưới ngẩng lên, khe khẽ nói: “Không sao đâu, cô bé cứ
yên tâm vào đi! Cho dù bị phát hiện cũng không bị phạt đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.