YÊU TINH - Trang 139

“Vì tôi đang buồn, nên trời mới mưa như thế.”

Yêu Tinh cất tiếng, giọng trầm trầm. Eun Tak chậm rãi chớp mắt.

Đôi mắt đen láy không chút tạp niệm của cô chạm đến Yêu Tinh.

“Mưa sẽ tạnh ngay thôi.”

“Vì chú buồn, nên trời mới đổ mưa ư?”

Những tưởng câu hỏi vặn lại sẽ chọc anh cười, nhưng Yêu Tinh lại

nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.” Eun Tak liền bật cười. Cô vừa mới khóc mà
lại cười ngay được, đúng là chẳng ra làm sao, nhưng cái này rõ là chơi xấu
mà. Hệt như cảm giác rùng mình khi đứng trước một vách đá cheo leo. Tuy
che ô cho cô, nhưng anh không phải người tốt đâu mà là người xấu đấy. Bởi
vì anh sẽ rời bỏ cô, bởi vì anh nói rằng cô không có giá trị nào đối với anh.
Mà đằng nào anh cũng không phải người, anh là yêu tinh mà.

“Vậy mỗi lần có bão thì chú phải đau lòng đến mức nào?”

“Cái đấy không phải do tôi, là do Trái Đất đau lòng. Cô khỏe

không?”

Vừa nãy cô đã nói rằng mình sống khổ sở lắm, rằng chẳng ai quan

tâm đến cô cả. Thế mà giờ Yêu Tinh lại quan tâm đến cô. Cơn mưa xối xả
đập vào chiếc ô phát ra những tiếng lộp độp đang ngớt dần. Rồi mưa tạnh
hẳn. Eun Tak nhìn anh bằng đôi mắt dò hỏi. Yêu Tinh nở nụ cười như có
như không.

“Tâm trạng tôi vừa tốt lên một chút.”

Có thật không nhỉ? Tâm trạng cô như thể đang đến xứ sở của Yêu

Tinh, thật kỳ lạ mà cũng thật thần bí. Eun Tak đưa tay lên gạt nước mắt.
Đúng thật là nếu anh buồn, trời sẽ mưa ư? Vậy ra ông chú này đã đau lòng
cơ đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.