YÊU TINH - Trang 140

“Tôi đâu có gọi chú...”

“Cô không gọi, mà tôi cũng bận lắm. Chạy hết chỗ này đến chỗ

kia, việc thì rõ nhiều.”

“Nguy to rồi!”

“Làm sao?”

“Từ giờ mỗi khi trời đổ mưa, tôi sẽ nghĩ là chú đang buồn mất

thôi. Kẻ không nơi nương tựa như tôi đã chịu đựng quá nhiều rồi, còn phải
lo lắng cho chú nữa.”

Với nét mặt không rõ khóc hay cười, Eun Tak cong môi nhẹ nở nụ

cười. Vẻ mặt ấy của cô thật muôn phần rạng rỡ. Cứ như thể ánh sáng của
Eun Tak đã chạm đến trái tim anh. Yêu Tinh vội cụp mắt xuống tránh đi. Cô
bé mà anh cứu sống ngày nào đã trưởng thành rất tốt. Kể cả có mang theo
chút đau buồn đi nữa vẫn rất tốt. Đôi mắt anh lập tức liếc đến chiếc áo khoác
mỏng manh của cô.

“Cô không lạnh à? Sao lại ăn mặc phong phanh thế này?”

“Vì tôi bất hạnh đấy. Bất hạnh giống như bị cảm vậy. Đã định

quên đi rồi mà nó lại trở lại, giày vò tôi. À, tôi nói ra không phải để chú tự
dằn vặt mình đâu.”

“... Không phải cô biết gì đó nên mới nói đấy chứ?”

“À thì, như là có cái gì đâm vào ấy.”

“Đừng nói từ ấy nữa. Tôi ghét nhất là nhắc đến chuyện đâm

chọc.”

Nhìn Yêu Tinh đang hỗn loạn vì một câu nói không có gì đặc biệt,

Eun Tak khúc khích cười. Nói chuyện với anh thật vui, vui hơn ngồi khóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.