YÊU TINH - Trang 55

Eun Tak lại đeo tai nghe vào, vừa ngước lên thì đúng lúc chạm

mắt với một người đàn ông đang đi đến. Dưới tán ô, một người đàn ông với
thân hình cao lớn hiện ra, dáng vẻ khiến cho người khác chỉ nhìn qua một
lần là không thể dời mắt. Anh ta đi lướt qua mọi người, lướt qua cả những
học sinh đang mặc đồng phục giống Eun Tak. Trong khoảnh khắc, tưởng
như thời gian đang trôi đi thật chậm.

Hình như Eun Tak từng gặp anh ta ở đâu đó rồi. Nhưng nếu đã

nhìn thấy vài lần thì phải có ấn tượng trong ký ức, sao cô lại không nhớ
được gì cả thế này? Chỉ còn cảm giác đọng lại. Eun Tak lại chuyển ánh mắt
đi nơi khác. Cô phải nhanh về nhà thôi.

Vừa về đến nhà, Eun Tak đã làm việc luôn tay luôn chân. Cô nấu

cơm, rửa bát rồi giặt quần áo. Công việc tất bật đến nỗi mồ hôi Eun Tak
đọng lại thành vệt trên trán. Ấy vậy mà dì, con trai và con gái của dì - hai
đứa em họ của Eun Tak - lại đang nằm ườn ở sofa phòng khách xem tivi.
Eun Tak có khác nào con ở trong cái nhà này đâu. Mang tiếng là dì nhận
nuôi Eun Tak mồ côi cả cha lẫn mẹ, nhưng cô thà sống một mình còn hơn.
Vấn đề là về mặt giấy tờ pháp lý cô vẫn cần phải có người bảo hộ mới được.
Cuối cùng thành ra Eun Tak phải đảm nhiệm tất cả công việc trong nhà này.

Canh vừa sôi, Eun Tak liền bày đồ ăn kèm lên bàn. Đến cả thìa

đũa cô cũng bày biện xong xuôi đâu vào đó. Eun Tak cất tiếng gọi “Cả nhà
ra ăn cơm nào”, nhưng cái gia đình lười biếng đó như không nghe thấy gì.
Cũng chẳng phải lần đầu tiên Eun Tak nghĩ cô thà sống một mình còn hơn.

“Một quý ông hai quý bà ơi, ra ăn cơm thôi!”

Eun Tak phải gọi thêm mấy lần nữa, “một quý ông hai quý bà”

mới lục tục kéo ra ngồi trước bàn ăn.

“Im đi! Nhức cả đầu. Có mỗi việc chuẩn bị bàn ăn thôi mà cũng

ồn ào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.