YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 169

của em thì vẫn tốt hơn nhiều. Lúc tới em còn mang theo thuốc, chỉ sợ con
nhóc cứng đầu kia cho em xem hình ảnh kích thích gì đó…”

Vốn hai vợ chồng tới là để kéo đứa con gái đi sai đường về nhà để tỉnh

táo lại. Nhưng sự tình phát triển quá nhanh, kịch tình thay đổi quá đột ngột
nên kịch bản mà mẹ Thời đã suy nghĩ tốt lúc đi đường đã không dùng
được, lúc này bà mới mất năng lực chống đỡ, lại thêm mệt mỏi khi bay
đường dài thế là không thể bày ra uy nghi ba mẹ được, còn bị con gái xoay
vòng vòng, cắt câu lấy lời đuổi ra ngoài.

Ngẩn người một chốc, mẹ Thời nói: “Không đúng! Chúng ta vẫn chưa

tìm hiểu được gì mà nó đã ở chung với người ta rồi hả? Còn ở chỗ thế này?
Con bé muốn làm gì? Muốn tức chết em?”

Ba Thời như người nộm, nét mặt không dao động tí nào, đơ mặt nói:

“Anh buồn ngủ rồi, hôm nay không có tinh thần, suy nghĩ không rõ lắm,
chờ ngày mai anh suy nghĩ cẩn thận xem nên nói thế nào với con bé.”

Nói chuyện với con gái cần phải có khí thế và logic tuyể đối, nếu

không sẽ thất bại mà không biết vì sao.

Đôi ba mẹ đưa ra quyết định sáng suốt nhất lúc này đó là về nghỉ ngơi

dưỡng sức, hôm sau tái chiến.

Lạc Minh Kính bệnh rồi.

Sáng sớm thức dậy Thời Mẫn mới phát hiện, vừa đặt tay lên là chạm

phải một đầu mồ hôi. Cô kêu anh vài tiếng nhưng mãi rất lâu sau Lạc Minh
Kính mới phản ứng.

Thời Mẫn dịch chăn cho anh, lấy nhiệt kế ra đo, phát sốt.

Thời Mẫn gọi điện cho Fiona, đến phòng bếnh nấu nước rồi quay lại

phòng, cô ngồi bên giường suy tư, cuối cùng rút ra kết luận Lạc Minh Kính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.