YÊU VÀ HẬN - Trang 162

chiếc áo choàng qua vai Marlys. Nó bao bọc cả hai người họ một cách dễ
chịu.

Không nói một lời, Marlys chuồi sát vào sự ấm áp của thân thể Rowena.
Họ ngồi bao bọc cùng nhau trong một lúc lâu trước khi đầu của Rowena
gục vào vai Marlys trong giấc ngủ chập chờn.

Rowena thức giấc trong sự im lặng, một sự im lặng quá mức đến nỗi nàng
nghĩ nàng đang mơ. Nàng mở mắt và bắt gặp ánh mắt kỳ quặc của Marlys.
Không một tiếng lầm bầm hoặc tiếng lào xào của đồ len phá vỡ sự tĩnh
lặng. Điều này còn nhiều hơn sự im lặng. Đó là sự thiếu vắng đáng sợ của
âm thanh, như thể ngay cả nhịp đập của trái tim của họ cũng đã nghỉ yên.
Marlys hất tấm da thú ra sau và họ nhìn chăm chú lên trên cao. Những bóng
tối bên dưới những xà rầm nhà thất bại với những câu trả lời.

“Gió,” Một lời thì thầm nghẹn ngào vang lên. “Gió đã ngừng thổi.”

“Phải không?” Người vừa nói là cô gái lấm tấm tàn nhang đã nhấn mảnh
khăn mùi xoa vào trong bàn tay của vị hiệp sĩ trẻ. “Nó thật sự đã ngừng hay
chúng ta vừa điếc hết rồi?” Giọng nói tăng cao với một cạnh bén hoảng
loạn. “Có lẽ chúng ta đã bị chôn sống và không thể nghe được điều gì nữa.
Có lẽ những người đàn ông ở sau ụ tuyết ngay bên ngoài cánh cửa, đang
nài nỉ và cầu xin chúng ta cho họ vào bên trong và chúng ta không thể nghe
thấy họ. Có lẽ thân thể họ đã cứng và chết khi chúng ta ngồi thêu thùa. Có
lẽ…”

“Ngừng lại.” Marlys băng qua khoảng cách giữa họ trong hai sải chân. Cái
tát của cô vang vang trong sự tĩnh lặng. Cô gái chìm vào trong đôi cánh tay
của người phụ nữ đoan trang.

Người phụ nữ trừng mắt vào Marlys. “Tôi đã bảo chồng tôi chúng tôi
không bao giờ nên đến đây. Toàn nước Anh đều biết anh cô là một kẻ điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.