YÊU VÀ HẬN - Trang 206

Marlys làm một tiếng hít vào tổn thương, nhưng Gareth biết đủ tốt để hụp
đầu xuống trước khi bàn tay cô bạt qua hàm hắn. Hắn bắt lấy nắm đấm của
cô trong tay. “Anh có nên giăng những biểu ngữ đáng vui mừng về hôn lễ
sắp đến của em trong làng không nhỉ? Hay em thích nói em đã làm gì với
nhà Fordyce hơn?”

Marlys trừng mắt với hắn. “Con gà trống choai chân vòng kiềng đã biến
mất ấy đang tung tăng về tổ ấm.”

Gareth buông cô ra và bắt đầu hướng về phía cửa. Marlys vùi miệng vào
đầu gối, bóp nghẹt lại từ ngữ của cô. “Để con chó cưng ấy đi đi, Gareth.”

Gareth ngừng bước. “Em vừa nói gì?”

Marlys nhấc đầu lên. Một nùi len bám chặt vào lưỡi cô. Gareth quay người,
gương mặt hắn trắng bợt. Marlys nhận ra cô đã tạo ra một sai lầm kinh
khủng, nhưng đã quá trễ để cắn lại những lời đó.

Nỗi hoang mang đau đớn xoắn vặn những đường nét của Gareth. “Em đã
để ông ta đưa Rowena đi sao?”

Vẻ dễ tổn thương của người anh trai nhiều hơn Marlys có thể chịu đựng
được. Cô cố triệu tập một nụ cười mỉa trên vành môi trong một nỗ lực mà
hắn sẽ không bao giờ thấy được. “Cô ấy nài nỉ em trao cho anh một thông
điệp. ‘Dịu lại đi,’ cô ấy đã nói với tiếng cười nho nhỏ ngân nga của mình.
‘Nói với ngài ấy, dù sao thì tôi cũng không bao giờ thuộc về ngài ấy’.”

Hơi thở của Gareth bỗng trở thành âm thanh duy nhất nghe được trong
phòng. Với sự nhẹ nhõm và ân hận trộn lẫn, Marlys quan sát chiếc mặt nạ
băng giá của cơn thịnh nộ trượt qua những đường nét của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.