YÊU VẬT - Trang 295

nếu giao hết yêu lực liệu có thể cho tôi một cơ hội nữa không?

Trước mắt hiện lên nụ cười hạnh phúc của Tô Trọng Cảnh.

Lại hủy diệt hạnh phúc của chàng, đẩy chàng xuống địa ngục một lần nữa.

Tôi không làm được.

Đứng ở nơi hoang vu, tôi quên hết tôn nghiêm, quên sĩ diện, tha hồ khóc
lóc. Cơ thể còn đau hơn xương cốt bị đánh gãy, đau hơn bị đốt trụi lông,
đau hơn cả ngã bị thương nội tạng, đây là nỗi đau tê tâm liệt phế, đau đến
linh hồn cũng không thể thở được. Nước mắt cứ không ngừng chảy ra như
suối, tôi không biết hóa ra mình cũng có tình cảm, cũng không biết hóa ra
mình không muốn mất chàng đến vậy.

Tôi khóc mãi, khóc mãi, khóc đến khi mặt trời lặn xuống, sao giăng đầy
trời.

Không biết Lam Lăng đã đến từ lúc nào. Hồng Vũ líu ríu thương lượng với
anh ta rất lâu, sau đó đề nghị: “Tội của cô rất lớn, có thể sẽ bị giam ở Hắc
Ngục cả đời, nhưng hành động cô cứu người lại rất đáng thương, không
bằng cô đẩy trách nhiệm sang cho tên họ Tô, nói anh ta lừa cô. Làm vậy có
thể giảm bớt hình phạt đấy.”

“Nói linh tinh! Dạ Đồng tôi là ai cơ chứ!” Tôi khóc mắng mắng tên không
biết điều kia, “Tôi là thủ lĩnh Hắc Sơn, nếu bị con người sai khiến, mặt mũi
tôi biết đặt vào đâu đây? ! Cái tên Tô… Trọng Cảnh kia cùng lắm chỉ là
một kẻ bất lực bảo sao nghe vậy! Tôi không cần anh ta! Sao có thể nghe lời
anh ta! Loại vong ân phụ nghĩa! Loại khốn kiếp lén lút sau lưng chủ!
Không đánh chết anh ta đúng là sai lầm!”

Hồng Vũ không tức giận, sờ sờ đầu tôi: “Đừng khóc nữa, nghĩ cách khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.