YÊU VẬT - Trang 296

Tôi nức nở, tiếp tục mắng anh ta: “Ai khóc! Mắt nào của cô thấy tôi khóc?
!”

Lam Lăng ở bên cạnh nhìn trời: “Hai mắt đều thấy.”

Tôi giận: “Khoét nó xuống đi!”

Lam Lăng không nói gì, Hồng Vũ cười trộm, tôi tiếp tục gào khóc.

Trên núi hoang, gà bay chó sủa, rối như tơ vò.

Sau đấy, tôi theo Lam Lăng về quy án, ngoan ngoãn thừa nhận tất cả tội
danh, bị nhốt vào Hắc Ngục năm trăm năm. Vì biểu hiện của tôi lúc ở trong
ngục rất tốt, lại được Hồng Vũ và Lam Lăng cùng hợp lực, nhờ quan hệ tìm
hậu thuẫn, bảo lãnh cho tôi ra ngoài, lập công chuộc tội cho thiên giới

Lúc ấy nhân gian đã đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, tôi lén tra chuyện
của Tô Trọng Cảnh. Chàng trúng tiến sĩ trong thời Đại Chu, nhưng vì quá
chính trực thanh liêm, bất hòa với quan trên nên nhanh chóng bị miễn chức
bãi quan, nhờ có mọi người cố gắng bảo vệ mà giữ được tính mạng. Sau
khi về nhà chàng mở một học đường, truyền dạy sách thánh hiền, học trò
khắp thiên hạ, không gió không sóng, con cháu cả đầy nhà, sống đến tám
mươi tám tuổi, chết già.

Như vậy cũng tốt…

Tôi quyết định thực hiện một nửa ước định, cố gắng quên chàng.

Cho nên tôi ghét nhất ánh mắt của con chó đáng ghét kia…. bởi nó làm tôi
nhớ đến chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.